Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:21:11
Lượt xem: 102
"Đồng chí." Anh ta có chút xấu hổ hỏi: "Thuốc xổ giun này không giống những loại khác sao? Tại sao con bé… con bé…"
Cô bé không nhịn được trợn tròn mắt nói "Chị ơi, cha em muốn hỏi tại sao em uống thuốc xong đi ị lại không thấy giun đâu?"
Kha Mỹ Linh buồn cười nói: "Thuốc tẩy giun thông thường có tác dụng với dạ dày, nhưng thuốc này của chị sẽ trực tiếp hòa tan giun trong người, nếu không mạch m.á.u của em bị bít tắc rồi sao?"
Gia đình ba người vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng ngay sau đó cô bé bắt đầu than đói và đòi ăn, hơn nữa cha mẹ đưa gì cũng không từ chối, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Vì việc này mà họ thân thiết với nhau hơn, hỏi thăm một lúc thì biết được họ có cùng đích đến, tất cả đều nhập ngũ để thăm họ hàng.
Ứng Yến và người chồng nhìn nhau, cả hai đều cười lớn khó hiểu.
Sau khi xuống xe, hai gia đình cùng nhau bước ra khỏi nhà ga, đúng lúc có một vài thanh niên mặc quân phục cầm tấm biển có ghi tên bọn họ.
"Chị ơi!" Còn chưa kịp thấy người, thì một bóng người đã lao vụt tới, nhưng lại bị Ứng Yến ngăn lại.
"Chú!" Bánh bao nhỏ ngẩng đầu cười lớn, cậu bé nhìn về phía Kha Mỹ Linh, sau đó đưa mắt nhìn cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Chị ơi, chị sinh cho em một em gái xinh đẹp…"
Còn chưa nói xong, cậu bé đã bị cha ký mạnh vào đầu, cười mắng: "Con nít con nôi cả ngày suy nghĩ cái gì không biết?"
Mọi người không khỏi bật cười.
Mặc dù hai đứa bé mới gặp nhau, nhưng do tuổi tác cũng xấp xỉ, nên chúng nhanh chóng chơi cùng với nhau.
Một câu em Kiều Kiều, hai câu anh Hải Hải, gọi tới gọi lui vô cùng thân thiết.
"Lão đại, đã lâu không gặp." Một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt cương nghị bước tới ôm lấy Ứng Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-617.html.]
"Hướng Kình, mấy năm nay cậu tập luyện rất tốt." Ứng Yến cười, nhéo nhéo cánh tay của Lư Hướng Kình: "Cậu không bận à? Sao có thời gian đến đón chúng tôi?"
"Đội ngũ vừa mới tập trung, cấp trên cũng xem là còn tình người, cho em nghỉ ngơi vài ngày, vừa hay tới đón anh cùng chị dâu." Nói xong, Lư Hướng Kình hướng mỉm cười chào hỏi với Kha Mỹ Linh.
Kha Mỹ Linh vô thức đáp lại một tiếng, kết quả nhận lại tiếng cười khẽ của Ứng Yến.
Cô trừng mắt nhìn anh, má hơi hơi phồng lên, tại sao anh cứ phải quên ký ức về cô vậy?
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người không khác gì trước đây, nhưng cô vẫn có chút khó xử.
Mặc dù đã gần sáu giờ, nhưng ở đây trời tối sớm hơn chỗ họ. Đèn ở lối ra mờ ảo, cộng thêm mọi người đang ồn ào ôn lại kể về chuyện xưa, khiến Kha Mỹ Linh không để ý đến những thứ khác.
Sau khi mọi người lần lượt lên xe ngồi hai bên, Kha Mỹ Linh mới phát hiện bên cạnh Lư Hướng Kình có một bóng người cực kỳ mờ nhạt!
Vọng Đế Xuất và Tiểu Quỷ Vương đã lang thang bên ngoài đủ rồi, ngoại trừ người bố trí trận pháp, những người còn lại trong cô nhi viện đều nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Có hai người đàn ông mạnh mẽ ở bên cạnh, Kha Mỹ Linh không hề cảm thấy sợ hãi, hơn nữa cô cũng cảm thấy cái bóng đó không có ác ý, mà chỉ có một sự lưu luyến đơn thuần.
Vừa rồi tầm mắt Kha Mỹ Linh đã liếc qua, mặc dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói chuyện với Trịnh Thiến Thiến và Đoàn Tĩnh Nghi vừa gặp trên tàu, nhưng khóe mắt cô vẫn tập trung vào cái bóng.
Không biết cái bóng đã quanh quẩn bên người mình yêu bao lâu rồi, nó rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, nhất là khi những ánh mắt hướng về phía nó dù chỉ trong chốc lát.
Cái bóng rất phấn khích, chậm rãi bay về phía Kha Mỹ Linh.
Tinh thần của Kha Mỹ Linh mạnh đến mức hoàn toàn có thể giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục bày tỏ sự tò mò của mình với quân đội, cùng với sự phấn khích khi có thể ở lại đây một tháng.
Cái bóng không cam tâm, nó chắc chắn ánh mắt vừa rồi được phóng ra từ đây, cứ đi đi lại lại trước mặt Kha Mỹ Linh, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô xem có gì thay đổi không.