Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:14:44
Lượt xem: 73
Đổng Hữu Lan lập tức tái mặt: "Quả nhiên dì là người khẩu phật tâm xà, con trai tôi còn nhỏ như vậy mà dì nỡ lòng trù ẻo nó!"
Bà cụ cười mỉa nói: "Tôi có gì nói đó thôi. Bây giờ là xã hội mới, không còn chuộng mê tín như thời phong kiến, người ta may mắn là do nỗ lực cá nhân. Cô vì đứa bé này mà uống rất nhiều thuốc, nhưng uống có đúng hay không thì khó nói.
Làm người phải có lương tâm, bớt nói mấy lời bóng gió đi. Nếu đã có con trai, thì nên tranh thủ về nhà. Đừng có ở đây c.h.é.m gió rồi tự cho mình là đúng nữa!"
Đổng Hữu Lan giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhà bà ta mong chờ bao nhiêu năm nay, sinh liên tiếp bốn đứa con gái mới có được một thằng con trai.
Nhưng đứa bé này không sinh đủ tháng, chỉ vừa mới qua được tháng thứ tám. Mặc dù tay chân đã phát triển toàn diện, nhưng vừa gầy vừa nhỏ, tiếng khóc cũng giống như mèo con, ngay cả b.ú sữa cũng không có sức…
"Phì!" Bà ta không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt vào cửa: "Cái nhà này đúng là thất đức. Nhìn đi, cháu rể quý giá của dì tỉnh dậy chắc chắn sẽ trở thành kẻ ngốc!"
Khi đàn ông nhà họ Kha giơ nắm đ.ấ.m lên, bà ta lập tức kéo con gái mình đi.
Kha Mỹ Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm Kha Ân Thục, nhưng cô ta lại hơi cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngượng ngùng ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn tập trung vào Tần Nguyên Cửu, không có thời gian điều tra xem người gửi điện báo cho cha mẹ cô là ai.
Nhưng nếu nghĩ lại, theo tính toán của Kha Ân Thục, cô ta sẽ không đích thân đến bưu điện để chuyển thư, vậy nên việc điều tra sẽ không hề dễ dàng.
Kha Mỹ Linh lạnh lùng cau mày, trầm giọng lẩm bẩm: "Ở hiền gặp lành, ở dữ gặp ác, đó chính là quy luật của ông trời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-610.html.]
Trường học chỉ đóng cửa một ngày, kêu gọi toàn thể giáo viên cùng sinh viên dọn dẹp vệ sinh các lớp học. Ngày hôm sau lại khôi phục trật tự bình thường.
Hiệu tập kết ngoại ngữ vừa chuẩn bị xong, Kha Mỹ Linh trực tiếp giao trách nhiệm cho cựu tổ trưởng tổ hai của hiệp hội Ngoại Ngữ. Ngoài ra, cô còn hào phóng tặng một cuốn sách dày về ý tưởng thành lập kinh doanh hiệu tập kết ngoại ngữ, còn cô thì chỉ lấy danh hiệu phó hội trưởng.
Ngoài việc đến lớp, cô còn đến bệnh viện trông coi Tần Nguyên Cửu, không ngừng nói chuyện hoặc đọc sách cho anh nghe.
Ngày tháng trôi qua, niềm hy vọng trong lòng Kha Mỹ Linh dần bị mài mòn.
Cô cẩn thận lau tay cho Tần Nguyên Cửu, nhỏ giọng nói: "Anh Cửu, em thấy cuộc sống của em quá suôn sẻ. Cho dù ở mạt thế thiếu ăn thiếu mặc, em cũng không phải lo lắng gì.
Hơn nữa, em không biết cái gì là trân trọng, luôn dây dưa giữa anh và Ứng Yến, vậy nên ông trời mới thấy em chướng mắt, giáng xuống cho em một đòn.
Anh mau tỉnh lại đi, cho dù là khó khăn, kiếp nạn hay là bị cá chép phản lại, thì cứ nhắm vào em là được..."
Cô đã lầm bẩm những điều này suốt cả mùa hè, nhìn người nằm trên giường được truyền linh lực và các loại bùa dinh dưỡng liên tục, cơ thể không hề ốm đi, cơ bắp vẫn giữ được vẻ rắn chắc, giống như chỉ đang ngủ say.
Kha Mỹ Linh đột nhiên đảo mắt, ghé sát vào tai anh: "Anh Cửu, hôm nay có một giáo sư rất trẻ đến học viện Ngoại Ngữ bọn em, anh ấy nói tiếng nước ngoài rất hay. Em nghe nói nhà anh ấy rất giàu, tất cả của cải đều được tổ chức công nhận rõ ràng.
Họ sống trong một ngôi nhà kiểu phương tây, nội thất trong nhà đều làm bằng gỗ lim, đã vậy còn có quản gia và tài xế.
Anh ấy đẹp trai, nói chuyện hài hước, cả lớp em đều rất thích anh ấy. Chủ nhật tuần trước em không đến là để đi cùng bạn đến nhà anh ấy chơi. Bọn em còn nghe đĩa nhạc, ăn bánh kem socola, pizza và bánh mì dalieba..."
Kha Mỹ Linh kể lại chi tiết chuyện mình đến nhà người ta chơi: "Đúng rồi, khi nghe tin bọn em thành lập hiệu tập kết ngoại ngữ, anh ấy đã nhiệt tình chủ động ứng cử vào vị trí cố vấn, giải đáp thắc mắc cho tất cả sinh viên và đồng chí đến hội quán…"