Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 609

Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:14:24
Lượt xem: 57

Kha Mỹ Linh cười nói: “Anh ấy không sao đâu, bây giờ chỉ là tạm thời cơ thể hơi yếu nên ngủ say mà thôi, có lẽ chiều hoặc sáng ngày mai là tỉnh rồi.”

“Được, nếu sáng mai Tiểu Tần không tỉnh đưa thằng bé tới bệnh viện ngay. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể chậm trễ được.” Mẹ Kha nhấn mạnh.

Kha Mỹ Linh đồng ý.

Nhưng mà hôm sau Tần Nguyên Cửu cũng không tỉnh lại, người nhà họ Kha vội vàng đưa người tới bệnh viện trấn trên.

Các bác sĩ kiểm tra cả buổi nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Họ chỉ có thể lại đưa lên bệnh viện tỉnh, kiểm tra một hồi, m.á.u bầm sau ót Tần Nguyên Cửu đã tan hơn phân nửa, cơ thể không có bệnh gì cả.

Kha Mỹ Khu cũng lặng lẽ thử rất nhiều cách nhưng mà thần may mắn lại không tới.

“Trước đó tôi theo thầy ở thủ đô cũng đã gặp rất nhiều người bệnh bị thương đầu.” Bác sĩ phụ trách cân nhắc chọn lời nói: “Đầu là chỗ phức tạp nhất trong tất cả các bộ phận của chúng ta. Rốt cuộc các tế bào thần kinh bên trong khống chế cái gì, chúng tôi vẫn chưa thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để phiên dịch và giải thích.

Có vài người mắc bệnh mất ngôn ngữ, tứ chi không cân đối, bị mù hoặc là suy giảm trí nhớ gì đó, cũng là vì đầu bị thương.

Chuyện giống như của đồng chí Tần tôi cũng đã gặp nhiều rồi, có người ngủ năm ba ngày là tỉnh ngay, cũng có ngủ năm ba năm, thậm chí là cả đời. Người thân phải chuẩn bị tâm lý, hơn nữa mức độ cậu ấy ngủ sâu thế này, dù có tỉnh lại có thể cũng sẽ xuất hiện tình huống chúng ta không ngờ tới…”

Lúc nói đến đây, hai người đi qua phía cửa, sau đó lùi về: “Ôi chao, lúc nãy tôi còn cảm thấy quen mắt thì ra là các người thật.”

Người nhà họ Kha vô thức nghiêng đầu nhìn, thì thấy Đổng Hữu Lan đội một cái khăn hồng nhạt trên đầu, trong n.g.ự.c ôm một đứa bé, cười miệng tới mang tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-609.html.]

“Mặc dù chúng ta tách ra ở riêng và từ mặt rồi, nhưng ở chung một thôn mà, dù sao cũng xem như là đồng hương đúng không? Sao mà giống như gặp kẻ thù thế, không quan tâm người ta à?” Đổng Hữu Lan ưỡn ngực.

“Dù sao cũng là chuyện lông gà vỏ tỏi năm xưa, không nhắc tới cũng được. Bây giờ con rể tôi có triển vọng rồi, lấy giải thưởng trong cuộc thi vận tải ở trên tỉnh, còn giúp các đồng chí trong đồn phá một ổ cướp đường, được điều thẳng tới đội vận tải trên tỉnh.

Con gái tôi cũng là phụ bếp trong nhà ăn của đội vận chuyển, nhân viên chính thức đó. Hai tụi nó hiếu thảo quá, thấy trình độ chữa bệnh của trấn trên không tốt nên đón tôi tới đây.

À đúng rồi, quên không nói với mấy người, tối qua tôi sinh được một thằng nhóc mập. Quay lại đưa trứng gà đỏ cho bác sĩ và y tá, cũng cho các người một phần…”

“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa.” Kha Ân Thục cầm bọc quần áo khẽ nói: “Hình như là họ đưa người tới khám bệnh.”

Đổng Hữu Lan tinh mắt nhìn qua kẽ hở thấy Tần Nguyên Cửu đang nằm trên giường, nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác: “Ôi, may mà chúng ta từ mặt sớm. Nếu không bây giờ tôi vẫn chưa mang thai được, nhà Ân Thục cũng không lên tỉnh được. Nhìn xem, lúc này mới có bao lâu đâu mà đồng chí khỏe như thế đã bị làm khổ tới nhập viện rồi, chậc chậc.”

Nói xong bà ta ghét bỏ nhìn Kha Mỹ Linh, ý trong ý ngoài người nhà họ Kha đã hiểu hết rồi.

Không phải là đáng nói Kha Ân Thục là phúc bảo, còn Kha Mỹ Linh là sao chổi à?

Ngay cả người khỏe mạnh như Tần Nguyên Cửu cũng bị khắc tới nhập viện.

Bà cụ nhìn bọc quần áo trong lòng Đổng Hữu Lan, lạnh nhạt nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì đứa nhỏ này của cô mới tám tháng đúng không?”

Có người ngoài ở đây, họ đều chỉ một nửa, giữ lại một nửa.

Người xưa thường nói bảy sống tám chết, mặc dù những lời này không có căn cứ khoa học nhưng trẻ con phải được sinh đủ tháng cơ thể mới khỏe mạnh.

Loading...