Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 603
Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:10:41
Lượt xem: 60
Bất kể là lần hạn hán này kéo dài bao lâu, liệu có lũ lụt theo tới, liệu dịch bệnh có bùng phát hay không thì các lãnh đạo đều phải khẩn trương bắt đầu triển khai.
Ít nhất cũng giảm thiểu ảnh hưởng từ hạn hán tác động lên cây trồng, mà làm sạch các cống thoát nước xong cũng giúp ta không đến mức bị động khi lũ lụt xảy ra.
Có điều mới qua nửa tiếng, sinh viên trong tầng một của trường đã bị ép phải lên tầng hai, nước dâng lên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, nước đã qua eo người, hơn nữa còn không hề có xu hướng rút bớt.
Không biết tại sao Kha Mỹ Linh lại thấy hơi hốt hoảng, nghĩ tới người nhà mình đều đến tỉnh thành rồi, hơn nữa nhà họ còn ở tầng hai, có lẽ sẽ không xảy ra thảm kịch mẹ bị nước lũ cuốn trôi như trong sách.
Dù sao thì cha Kha cũng được cô cứu rồi...
Nghĩ tới đây, cô trợn tròn mắt, không đúng, cha Kha được cứu nhưng lúc đó cô đang đi thăm họ hàng ở xã Hà An, rõ ràng bầy lợn rừng sau núi đã bị xử lý, cũng giúp thôn dân có thịt dự trữ rồi nhưng cha cô vẫn bị cốt truyện kéo lên núi săn thú với người ta, nếu như không phải Tần Nguyên Cửu đến kịp, cái mạng nhỏ cũng không nhặt về nổi.
Mặc dù tối qua cô đã gặp cha mẹ ruột rồi nhưng lúc này không thấy người, trong lòng vẫn thấy không chân thực.
Kha Mỹ Linh không ngồi yên được nữa, thấy xung quanh có không ít sinh viên từ tầng một lên đây lánh nạn, trong phòng học ồn ào hẳn lên.
Cô hơi cụp mắt, lật kho bùa hộ mệnh mình vẽ ra, bên trong có loại bùa trữ nước, bùa tránh nước và bùa làm sạch nước cô cố ý chế tạo để đối phó với lũ lụt.
Cô lặng lẽ lấy ra vài lá dán lên nhau thành bùa chim để nó vừa ẩn thân, vừa không sợ bị mưa ướt đi tìm cha Kha, mẹ Kha.
Kha Mỹ Linh dùng thần thức khống chế chim bùa đi tới nhà ăn số ba của tòa nhà số hai.
Cả trường đều bị bao phủ trong màn mưa m.ô.n.g lung, không biết gió từ đâu thổi tới, thổi gãy cả cây to bên đường, khung quảng cáo sắt bị gió thổi bay lung tung, các loại giấy tờ, gạch ngói cũng bị bay thốc lên, thế giới chỉ còn màu nước.
Tiếng gió rít gào nghe mà lòng hoảng hốt, càng không cần nói đến sấm rền chớp giật liên tục.
Tầng một của nhà ăn số ba cũng bị ngập, người đều trốn lên tầng hai nhìn vừa vui vừa buồn, chốc chốc mọi người lại cảm thán năm nay lắm thiên tai thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-603.html.]
Cửa sổ được đóng chặt, chim bùa xoay vài vòng rồi bay vào ống khói, trồi từ dưới nước lên, lắc mình để nước không đọng lại được.
Nó vỗ cánh bay lên tầng hai.
“Oa, đây không phải con vẹt nhà chị Thang sao? Sao lại bay đến đây rồi?”
“Cửa đóng chặt rồi, nó bay từ đâu vào thế, hay là vừa nãy nó trốn ở trong này?”
“Vân Bảo Nhi, hôm nay thím mày không đi làm, mày đói rồi nên tới tìm ăn sao?”
Chim bùa cứng đờ: “Thím đi đâu rồi?”
Mọi người vốn còn lo lắng trận mưa này to quá, lúc này ai cũng thả lỏng tinh thần, trêu chọc con chim: “Ôi chao, không phải con vẹt này thành...”
Chữ phía sau mọi người đều ngầm hiểu: “Nhà họ Kha mát tay, ai cũng là sinh viên cả, đến con vẹt cũng giống đứa trẻ ba, bốn tuổi, đều biết thắc mắc.”
Bọn họ cảm thán một lúc, có thím nhiệt tình cười nói: “Bình thường mày đi đâu chơi thế, đến cả thím nhà mày xin nghỉ mà mày cũng không biết à?”
Nó ngoẹo đầu: “Xin nghỉ? Đi đâu?”
“Nghe nói nhà tổ có chuyện, xin nghỉ về nhà rồi!”
Sắc mặt Kha Mỹ Linh đột nhiên trở nên trắng bệch. Cô đứng bật dậy, quả nhiên uy lực của cốt truyện quá lớn, bất kể là cô có đề phòng thế nào thì mọi chuyện vẫn có thể giao nhau ở một điểm nào đó.
“Linh Bảo Nhi, cậu sao thế?” Hoắc Thành Phương lo lắng hỏi.
“Không sao, tớ lo cho ông bà nội ở nhà thôi.” Cô mím môi nói.
Kha Mỹ Linh lại ngồi xuống, cô điều khiển chim bay ra khỏi nhà ăn, về nhà.