Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:30:03
Lượt xem: 241
Ra khỏi quán chụp ảnh, Tần Nguyên Cửu lấy xe đạp chở hai người đến cục công an.
Mới đi được nửa đường, Kha Mỹ Linh nhìn thấy kẹo hồ lô cắm đầy khay gỗ trước lối vào hợp tác xã tiếp thị cung ứng, không nhịn được giật giật quần áo của Tần Nguyên Cửu: "Đồng chí Tần, dừng lại, tôi muốn mua kẹo hồ lô!"
Kẹo hồ lô, khi còn bé cô đã từng ăn qua, bởi vì rất ngon nên món ăn vặt chua ngọt này cũng không chiếm nhiều bộ nhớ trong não cô.
Nhưng ai bảo cô đến từ mạt thế, đột ngột từ một cô con gái nhà giàu trở thành một cô gái miền núi ngu ngốc, nhìn thấy cái gì cũng muốn có chứ!
"Chú Tần, cháu cũng muốn ăn." Bánh bao nhỏ xấu hổ nhỏ giọng nói theo.
Tần Nguyên Cửu phanh xe, chân dài khẽ chống xuống.
Kha Mỹ Linh nhảy ra khỏi ghế xe: "Đồng chí Tần, anh có muốn ăn không? Chắc là đàn ông không thích đồ ngọt, vậy tôi chỉ mua cho hai chúng tôi thôi nhé."
Cô tự nhủ lập tức quay người đi mua kẹo hồ lô.
Mua hai xiên kẹo hồ lô, cho bánh bao nhỏ một xiên, cô cầm một xiên nhảy lên ghế sau xe.
Đàn ông cô từng gặp đa phần đều không thích đồ ngọt, chắc có một mình đại lão là hảo ngọt!
Tần Nguyên Cửu lườm cô một cái: "Cầm cho chắc vào, để cọ vào người tôi thì cô xác định!"
Kha Mỹ Linh nhăn nhó sau lưng anh: "Anh đạp xe ổn định là được rồi, tôi cầm cái này ở tay, không đụng vào anh đâu mà lo! Một người đàn ông trưởng thành mà khó tính như vậy, ngu ngốc…"
Nửa câu sau là cô nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai Tần Nguyên Cửu.
Cô gái nhỏ hồn nhiên phàn nàn, khiến người ta như được bao bọc trong một vị ngọt ngào béo ngậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-57.html.]
Anh cụp mí mắt xuống che đậy cảm xúc sợ hãi, nhưng lại dùng sức dưới chân, đạp xa một quãng dài.
Kết quả là, Kha Mỹ Linh vô thức vội vàng đặt hai cổ tay quanh eo lưng gầy của anh, cảm nhận sức mạnh kết cấu của từng thớ cơ bắp.
"Kha Mỹ Linh!" Tần Nguyên Cửu nghiến răng gầm lên.
"Làm… làm sao…" Kha Mỹ Linh chột dạ nhìn vết nước đường dính trên quần áo của anh: "Ai bảo tự nhiên anh đạp nhanh như thế, với cả, tôi… tôi sẽ giặt cho anh sau còn không được sao! Hừ, rốt cuộc ai mới là người vô lý."
Nhưng mà bánh bao nhỏ lại muốn khóc không thôi: "Chú Tần, chị ơi, hai người đừng cãi nhau nữa, mấy cục kẹo của em rơi hết rồi…"
Kha Mỹ Linh nghe vậy xấu xa bật cười ra tiếng, sau đó lập tức an ủi: "Không sao, về nhà chị sẽ làm kẹo hồ lô cho em, cho em ăn ngán thì thôi!"
Bánh bao nhỏ liên tục gật đầu: "Chị phải nhớ đấy, không được lừa trẻ con."
"Không lừa, ai nói dối sẽ bị dài mũi." Kha Mỹ Linh đáp lại, trong lòng lại tính toán hệ thống có cho đơn thuốc, mà phía sau núi có vô số táo gai, quả dại và các loại quả hạch, chỗ bà cụ cũng có đường phèn, nguyên liệu đầy đủ, mình cũng có thể đỡ thèm.
Cô a một miếng ăn nốt quả táo gai cuối cùng, nước đường giòn tan, quả có vị chua ngọt, thật sự rất ngon.
Ngon đến mức cô không nhịn được ngâm nga một bài hát: "Ai cũng nói kẹo hồ lô bọc đường chua, trong vị chua có vị ngọt, ai cũng nói kẹo hồ lô có vị ngọt, nhưng trong vị ngọt lại lộ ra vị chua*..."
*冰糖葫芦 - 冯晓泉: Kẹo Hồ Lô - Phùng Hiểu Tuyền
Bánh bao nhỏ luôn miệng khen hay, còn muốn học theo: "Nghe hay quá, chị dạy cho em đi, về nhà em sẽ khoe khéo khắp đại viện."
Một lớn một nhỏ cười nói ầm ĩ đến tận cục công an.
Các đồng chí trong cục công an nghe bọn họ báo cáo tình hình xong, lập tức vui mừng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi theo địa chỉ, cuối cùng đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam vội vàng: "Xin chào! Tôi là Lư Hướng Kình, xin hỏi ngài là ai? Cháu của tôi thật sự ở chỗ của ngài sao?"
"Hướng Kình, là tôi." Tần Nguyên Cửu liếc mắt ra ngoài cửa, lấy lý do quân đội không cho người ngoài nghe điện thoại, chặn cô vợ nhỏ mới ở bên ngoài, nhàn nhạt bình tĩnh trực tiếp nói vào điện thoại: "Ứng Yến, bây giờ đổi tên thành Tần Nguyên Cửu."