Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 537

Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:44:50
Lượt xem: 91

Kha Mỹ Linh khẽ cười: “Sau khi chết, thông thường con người đều vô tri, có thể du đãng trong nhân gian được là dựa vào một chút chấp niệm, hoặc là thù hận, oán khí.

Rất ít người có linh hồn giống cô, thức tỉnh khi hoàn thành tâm nguyện, oán khí quanh người tiêu tán. Tôi có khả năng giúp cô, đương nhiên không muốn thấy cô biến mất giữa vũ trụ này.

Huống chi kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Cô nhướng mày, khẽ cười.

Cô gái kia mỉm cười, bày ra khí thế khiến người ta thương cảm đến tận cùng: “Thực ra tôi cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thức tỉnh, nghĩ tới bản thân thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t họ rồi thì tôi với họ có gì khác nhau?

Hơn nữa, đối với người mất hết danh dự như họ, sống tiếp mới là chuyện không dễ dàng.”

Kha Mỹ Linh gật đầu tán thành.

Cô nghĩ một lát rồi lấy một miếng ngọc giản liên quan đến phật tu từ trong kho tàng của đại năng ra.

Bên trong có kinh văn liên quan đến siêu thoát và dẫn đường cho linh hồn: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cô nên rời đi rồi.”

Cô gái lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, bản thân c.h.ế.t đi trong những năm tháng đẹp đẽ, vô tư nhất, bao nhiêu hoài bão còn chưa thực hiện được, cũng chưa từng được nhìn thấy hết đời người, non nước.

Cô ấy hơi suy sụp nhưng rồi vẫn kiên định gật đầu: “Đồng chí nhỏ, có phải tôi còn có thể đầu thai làm người không?”

Kha Mỹ Linh cười nói: “Có thể chứ, cô không chỉ có thể đầu thai làm người mà còn trải qua một đời bình an, vui vẻ, tiếc nuối kiếp này đều có thể bù đắp lại hết!”

Từ trước đến nay lúc dỗ dành người khác, miệng cô cực kỳ ngọt, kể cả hồn phách nghe xong cũng không nhịn được cười.

Kha Mỹ Linh bắt đầu chắp hai tay lại, ngâm nga kinh văn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-537.html.]

Cô không hiểu phật tư lắm nhưng cô cảm thấy nếu đã là phật thì chỉ cần đủ chân thành là có thể khiến tâm nguyện thành thật.

Không ngờ kinh văn màu vàng nhàn nhạt kia lại ánh lên sắc tím rồi từng chút một rải lên người cô gái.

Thân hình cô gái rõ ràng hơn, dần dần cô ấy cảm nhận được lực kéo, cô ấy không nhịn được hét lên với Kha Mỹ Linh: “Cô là người tốt, cả đời sẽ bình an.”

Căn phòng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cửa sổ không gió nhưng vẫn bị đẩy bật ra, tất cả lạnh lẽo đều tan biến, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào.

Kha Mỹ Linh cũng cười khẽ: “Cảm ơn, cô cũng là cô gái tốt, lên đường bình an...”

Đợi khi cô xé bùa ẩn thân xuống, vừa rẽ qua góc tường đã thấy anh hai oang oang: “Em gái đi tìm nhà vệ sinh ở đâu không biết, một lúc lâu rồi mà không thấy quay lại, đừng bảo rơi xuống...”

Kha Mỹ Linh cười u ám: “Anh hai, rơi xuống cái gì?”

Kha Nguyên Hạ thần kinh thô cũng biết mình nói sai rồi, anh ấy nhìn trời, nhìn đất chứ không nhìn cô, sau đó anh ấy lại giận lên rồi hỏi: “Em gái, có phải em đăng ký cho anh tham gia câu lạc bộ gì gì đó không?

Em không nhìn nổi anh trai em nhàn nhã hả? Câu lạc bộ bóng rổ, hiệp hội tán đả, còn có câu lạc bộ kịch nói gì đó? Em cảm thấy anh hai em là người biết diễn kịch sao?”

Kha Mỹ Linh ôm n.g.ự.c cười lạnh: “Anh hai, em đăng ký cho anh tham gia câu lạc bộ đều có mục đích cả. Câu lạc bộ bóng rổ bồi dưỡng ý thức chiến đấu cùng tập thể, có thể khiến anh cảm nhận được cảm giác vinh dự, lại còn có tính cạnh tranh.

Tham gia câu lạc bộ tán đả có thể giúp anh học tập, thi đấu với người khác, nâng cao bản thân một cách toàn diện. Anh phải biết là núi cao còn có núi khác cao hơn! Dù sao thì sau này khi đi làm anh cũng sẽ có thân thủ không tệ.

Còn câu lạc bộ kịch nói là muốn anh hai đừng thẳng như ruột ngựa, muốn nói gì thì nói đó, chuyện gì cũng viết lên mặt nữa.

Người như anh ra ngoài dễ chịu thiệt. Diễn kịch có thể khiến anh biểu hiện ra vẻ mặt hoàn toàn khác với những gì trong lòng.”

Loading...