Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:38:56
Lượt xem: 84
Sao Tần Nguyên Cửu nỡ làm cho cô thất vọng?
Chuyện xảy ra ở văn phòng vào buổi trưa thực sự đã có chút tác dụng, cô giáo Triệu không còn nhắm vào Kha Mỹ Linh nữa, mà dùng chiến thuật tranh lạnh phớt lờ cô.
Kha Mỹ Linh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau giờ học, cô là người đầu tiên xách cặp chạy ra khỏi lớp.
Cô mới đi mấy bước về phía tòa nhà khoa Công nghệ Thông tin, đã gặp được Tần Nguyên Cửu đang đạp xe tới.
"Anh Cửu!" Cô mỉm cười, trực tiếp leo lên xe.
Hiện tại ngày ngắn đêm dài, chỉ một lát nữa thôi màn đêm sẽ bao trùm mọi thứ. Ánh đèn mờ ảo chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, giống như một người bảo vệ đang dẫn đường.
Kha Mỹ Linh lúc này đã đặt hai chân lên xe, hai tay ôm lấy cổ anh, tựa lên vai anh như một chú mèo con: "Anh đã giải được đề sinh học chưa?"
Tần Nguyên Cửu gật đầu: "Chỉ mới có ý tưởng sơ bộ thôi, gen nhìn thì đơn giản, nhưng mã sinh học được tạo thành từ các chuỗi gen lại cực kỳ bí ẩn và có nhiều biến số.
Anh đã từng đọc trong sách, gen của động vật trước và sau khi thuần hóa không giống nhau, một số loài gần giống con người đã đẩy nhanh việc lựa chọn các tần số gen có lợi cho việc chung sống với con người.
Sự kết hợp giữa người và thú đòi hỏi phải xét đến nhiều khía cạnh, muốn có một sinh mệnh nhỏ không phải là một chuyện dễ dàng. Nó có thể lớn lên khỏe mạnh và thuận lợi hay không, có thể sinh được con nối dõi hay không, trí tuệ và thể lực như thế nào,...
Con người quá yếu ớt, đối mặt với nhiều yếu tố không chắc chắn, họ rất khó chọn ra một khả năng trong hàng ngàn khả năng ngay một lúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-520.html.]
Trái tim Kha Mỹ Linh càng nghe càng lạnh, nhưng cô cũng có cảm giác quả nhiên là như vậy.
"Nhưng người mà em nói tới không phải là thú bình thường, mà là yêu thú. Những chuyện liên quan đến chủng loài yêu thú này không thể dùng khoa học để rập khuôn được." Tần Nguyên Cửu bẻ lái nói: "Đặc biệt là hồ ly chín đuôi mà em đã nói, bọn chúng cứ một trăm năm lại xuất hiện thêm một cái đuôi, điều đó cũng có nghĩa là chúng đã tu luyện ra một mạng sống nữa. Sức sống của chúng rất ngoan cường, gen của chúng cũng có khả năng tự mình sửa chữa. Chúng là tiên thú quý hiếm, mang trong mình một nửa dòng m.á.u thần bí của thần thú thượng cổ.
Có thể nói bọn chúng tu luyện một trăm năm đã có thể đuổi kịp yêu thú tu luyện ba đến năm trăm năm thông thường. Những yêu thú khác không thể có con với con người, nhưng hồ ly chín đuôi trưởng thành có thể sinh được con nối dõi với con người.
Vốn dĩ hồ ly chín đuôi đã khó có thể sinh con, chứ đừng nói đến việc kết hợp với con người. Đó là chuyện trái với quy luật của thiên đạo, nên độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.
Rất ít bạn tình của con người có thể chờ được sự xuất hiện của sinh mệnh mới trong thời gian sinh sản bị giới hạn."
Tần Nguyên Cửu nghiêm túc xem vấn đề trong câu hỏi của Kha Mỹ Linh thành sự thật: "Anh nghĩ độ khó tăng lên này là một quá trình sàng lọc. Chỉ cần nâng cao thể chất cơ thể của cha và mẹ, thu hẹp được sự khác biệt, có lẽ sẽ có hy vọng sinh được con với nhau."
Kha Mỹ Linh sửng sốt, trong lòng không khỏi nghĩ suy nghĩ, hiện tại chị dâu nhỏ năm trăm tuổi, vừa đúng độ tuổi trưởng thành của tuyết hồ.
Chị dâu nhỏ không thích tu luyện, cho nên tu vi tương đối thấp, vậy nên sẽ dễ có con hơn.
Chỉ cần nâng cao thể chất của chị dâu nhỏ lên một chút, thì chuyện này sẽ dễ dàng được giải quyết!
Kha Mỹ Linh không nhịn được cười khúc khích, hôn chụt một cái vào má anh: "Anh Cửu, anh thật tuyệt vời!"
Tay lái quay mạnh khiến Kha Mỹ Linh sợ hãi ôm lấy cổ anh chặt hơn.
Tần Nguyên Cửu quay xe vào rừng cây, vươn tay ra phía sau ôm cô gái nhỏ vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vu Nhi, em đang đùa với lửa đấy!"
Nói xong, anh lập tức hôn cô.