Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:25:19
Lượt xem: 91
Kha Mỹ Linh mím môi, nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu. Vừa rồi cô có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nắm bắt được.
Cô không khỏi xoa xoa ngực, mím môi thấp giọng than thở: "Nói đi nói lại, anh vẫn muốn em duy trì thành tích học tập đúng không?"
Cô nghĩ hai tháng là đã đủ đau khổ rồi. Cuộc đời này chỉ có một lần, kết quả cô vẫn không thể buông bỏ việc học trong hai năm tới, bởi vì hành động và thái độ của cô sẽ ảnh hưởng đến tương lai của trùm phản diện.
Biển học vô bờ, cô thực sự không thể bơi đến bờ...
Tần Nguyên Cửu tiếp tục nhún vai: "Chuyện của em, em hãy tự quyết định, anh chỉ tôn trọng kết quả của em."
Vô liêm sỉ, thật sự vô liêm sỉ, sao anh có thể vô liêm sỉ một cách trắng trợn như vậy!
Nhưng cô vẫn thỏa hiệp.
Thấy cô gái nhỏ bối rối, Tần Nguyên Cửu mỉm cười xoa đầu cô: "Đồ ngốc, về sau nội dung của bài thi tập trung sẽ giảm bớt, sẽ chỉ kiểm tra ngữ văn, toán cao cấp, tiếng anh, chính trị và hai môn chuyên ngành. Dù là độ khó hay chuyên môn cũng đơn giản hơn lần này rất nhiều.
Có anh giúp em giải bài thi, em còn sợ cái gì?"
Kha Mỹ Linh nghĩ cũng đúng, cô không còn là người phải dựa vào việc học thuộc trước đây. Tay trái của cô có khả năng nhìn qua là nhớ, tay phải của cô có kinh nghiệm làm con gái nhà giàu ở kiếp trước, phía trước có trùm phản diện dẫn đường, phía sau có cá chép thúc đẩy. Chỉ cần cô muốn và dùng một chút sức lực là có thể đạt được tất cả những điều mình muốn!
Sau đó cô mỉm cười híp mắt, liên tục gật đầu, vô cùng tin tưởng anh nói: "Vậy đến lúc đó, em nhờ cả vào anh Cửu đấy!"
Theo miêu tả trong tiểu thuyết, những học sinh xuất sắc rất giỏi đoán đề trước kỳ thi, anh Cửu chắc chắn sẽ không chịu thua kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-491.html.]
Tần Nguyên Cửu cười ẩn ý, đáp lại: "Đương nhiên là được, anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng em cũng phải cố gắng mới được."
Sau khi nhận tiền thưởng, bọn họ đi đến tòa nhà văn phòng để xác nhận học viện và chuyên ngành mà mình đăng ký, đồng thời nhận một lượng lớn đồ dùng hàng ngày, đồng phục và giáo trình.
Sáng sớm hôm sau, cha Kha và mẹ Kha đã mặc đồng phục công sở, chuẩn bị đi làm với tinh thần hăng hái đầy tham vọng.
"Linh Bảo Nhi, đợi cha báo cáo và biết công việc của mình, cha sẽ đến học viện của con đi dạo vài vòng, chống lưng cho con!" Cha Kha siết chặt thắt lưng, trên người mặc đồng phục màu xanh nước biển, sờ vào băng tay của nhân viên bảo vệ đại học Bách Khoa, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu nói.
"Nghe nói trong trường đại học, có rất nhiều sinh viên gia thế bắt nạt bạn học đến từ nông thôn. Có cha ở đây, xem ai dám bắt nạt con!"
Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu, giơ ngón tay cái lên với ông ấy: "Ha ha, cha con siêu cấp đẹp trai, hai chúng ta mà đi cùng nhau, người ta còn nghĩ cha là anh trai con đấy."
Cả nhà bị cô chọc cho cười lớn, nhưng những gì cô nói thực sự không sai.
Những nếp nhăn trên mặt cha Kha hiện tại đã giãn ra, tấm lưng vốn hơi gù cũng đã thẳng lên. Ngoài ra, gần đây ông còn duy trì chế độ dinh dưỡng đầy đủ, nên thân thể cũng cao lớn và tráng kiện hơn, chẳng phải đây giống như thời kì sung mãn nhất của người đàn ông sao?
Mẹ Kha thì mặc một chiếc áo cổ chéo màu trắng, trên áo có một hàng nút thắt viền đỏ, phối chung với một chiếc tạp dề sọc đen cùng với một chiếc mũ trông rất đẹp và bắt mắt.
Bà ấy cười nói: "Vừa hay nhà ăn số ba ở gần học viện các con, buổi trưa có thể lên thẳng tầng hai để ăn.
Mẹ đã hỏi thăm rồi, người nhà của nhân viên sẽ được ăn miễn phí!
Chúng ta không lợi dụng tổ chức, các con cứ nộp phiếu ăn, mẹ sẽ đích thân nấu cơm cho các con. Dù sao phiếu ăn của các con bỏ đi thì cũng phí.
Cha, mẹ, hai người cũng vậy, cứ đi dạo thoải mái. Dù sao thì con và anh Nghĩa cũng là nhân viên của trường, phần ăn dành cho người nhà cũng đủ cho hai người ăn."