Người khác với ông , Lý Thanh Đào sẽ cảm thấy họ đang nhạo .
Lúc mấy hiệu trưởng, phó hiệu trưởng ngoài đám đều , vỗ tay, đợi đoàn nhường một con đường, họ mới tiến lên.
Hiệu trưởng Kỷ cha Kha đầy chân thành: “Đồng chí Kha, xin chào, là hiệu trưởng của trường đại học Bách khoa tỉnh, tên Kỷ Mạc Ninh, vinh hạnh mời ông tham gia đội bảo an của trường chúng ?”
Cha Kha sướng điên lên, ngờ tới một bó tuổi mà vẫn thể dựa thực lực kiếm công việc.
Đối với nông dân hơn nửa đời ở ruộng lam lũ mà , đây ngang ngửa với một bước lên trời! Bất cứ từ ngữ nào cũng đủ để hình dung tâm trạng lúc của ông.
Trên mặt ông lộ nhiều, ông chỉ chần chừ nhà.
Bà cụ Kha, Kha, Kha Mỹ Linh ngừng gật đầu, lặng lẽ gào lên đồng ý , lúc đồng ý thì còn đợi đến bao giờ?
Bấy giờ ông mới cúi : “Cảm ơn sự tán thưởng của hiệu trưởng, đồng ý tham gia đợt tuyển dụng bảo vệ của trường, sẽ cống hiến sức cho sự an của giáo viên và sinh viên trong trường Bách khoa!”
“Được lắm.” Hiệu trưởng Kỷ gật đầu, lấy một cây bút và một tờ giấy trong túi , mượn ánh đèn trong sân, ông soạt soạt thư giới thiệu: “Đến thứ hai, ông tới bộ phận nhân sự trong tòa nhà lớn của phòng việc đăng ký, sẽ chi tiết cho ông chuyện công việc.”
Bản lĩnh của cha Kha là chuyện ai ai cũng thấy, họ hề dị nghị gì.
Đợi hãy còn thỏa mãn rời , một tên nhóc nhân lúc để ý chạy tới mặt Kha, thì thầm: “Chào thím Kha ạ, cha cháu bảo thứ hai tuần thím tới bộ nhận nhân sự đăng ký, đến lúc đó cuộc thi nấu ăn, ba đầu thể trúng tuyển, ba tháng kỳ thử việc sẽ trở thành đầu bếp lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-479.html.]
Nếu đầu nấu đồ Tây thì trực tiếp tới việc ở nhà ăn ba ở tòa nhà hai, thím đừng quên, cháu xem trọng thím lắm đấy, cháu đợi để ăn đồ ngon thím nấu!”
Nói xong đứa bé chạy theo đồng bọn nhanh như chớp.
Người nhà họ Kha hưng phấn, kích động, ngờ tới họ đưa con cái học thôi mà còn thể vớt hai suất công việc, mặc dù chỉ là lao động nhưng thực lực của họ còn đó, bao phúc khí Kha Mỹ Linh ủng hộ, nhận chỉ là chuyện sớm thì muộn!
Cha Kha và Kha thì thầm thương lượng trịnh trọng với ông bà cụ Kha: “Cha, , nếu như con với vợ con , hai sống ở đây với tụi con luôn nhé?
Hai đừng vội kiếm cớ từ chối, bọn con cũng lý do cả.
Con là bảo vệ trong trường, chắc chắn sẽ ở trường trong thời gian dài, thậm trí buổi tối còn luân phiên trực. Đám nhãi còn cưới vợ, chả chút đắn nào, con sợ một vợ con quản nổi tụi nó, hai trông chừng mới .
Vợ con cả ngày ở trường, cũng lo nhà cửa, bên ngoài mưa gió cũng ai thu quần áo giúp.
Hơn nữa mấy thằng nhãi tuổi tác cũng còn nhỏ nữa, kết hôn cũng chỉ là chuyện nay mai, cũng thể phiền cha bôn ba .
Huống chi cuối cùng con trai với con dâu cũng thể báo hiếu cha , nhân lúc chân tay cha còn nhanh nhạy, hai cứ ở đây ngắm, mở rộng kiến thức ?”
Kha Mỹ Linh cũng nũng, kéo cánh tay bà cụ: “Bà nội, bà ở . Mẹ cháu nấu cơm ngon nhưng cháu quen ăn cơm bà , hai ngày ăn, cháu nhớ c.h.ế.t mất...
Hai chúng từng xa lâu như thế, lẽ nào bà nhớ bé ?”
Bà cụ dở dở : “Bà cũng bảo ở .”