Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 455
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:05:30
Lượt xem: 94
Vọng Đế Xuất lại gạt lấy một ít bùn đất, điên cuồng nhảy nhót vài cái để tờ giấy ướt đẫm, nát tươm.
Thưởng thức vẻ mặt của Du Diệc Minh xong, Vọng Đế Xuất lại nhe răng cười một lúc rồi mới quay người, đi catwalk rời khỏi đó.
Vọng Đế Xuất tốn thêm nửa tiếng nữa để thành công biến lại thành vẹt, nó sải cánh tìm Tề Bán Tiên.
Một người một thú bắt nhịp với nhau, đi tới cửa nhà họ Quý.
Người nhà họ Quý vô cùng hoan nghênh Tề Bán Tiên, không cần anh ta mở miệng, đã có người chuẩn bị bát đũa.
Tề Bán Tiên cười nói: “Tôi nghe nói hôm nay đồng chí Kha phải về nhà. Tôi với cô ấy có chút duyên phận nên muốn tặng cô ấy con vẹt tôi đã huấn luyện mấy năm để chơi.”
Anh ta nhấc tay, con vẹt rực rỡ từ không trung đậu xuống.
Trên đầu nó có mào màu xanh, trên người là màu đỏ mà nó thích nhất, màu vàng xen vào còn tạo thành một chữ phúc to, lông đuôi dài dài.
Nó chớp đôi mắt nhỏ, ha ha hai tiếng rồi nói: “Xin chào mọi người, tôi là Vân Bảo Nhi...”
Mọi người kinh ngạc không thôi, họ biết trên thế giới này thứ kỳ lạ gì cũng có, bề trên trong nhà cũng từng nuôi loài chim biết nói nhưng khi họ tận mắt nhìn thấy, cảm giác ấy vẫn rất chấn động!
Vọng Đế Xuất hài lòng với phản ứng của mọi người, một giây sau, nó đập cánh thúc giục: “Chim đói rồi, chim đói rồi, mau dọn cơm đi!”
Người nhà họ Quý không nhịn được bật cười.
Cơm sáng nhà họ Quý vẫn phong phú, số lượng nhiều, Vọng Đế Xuất vùi đầu vào bát không ngừng ăn.
Chim bay cần nhiệt lượng rất lớn, vì thế sức ăn của nó cũng khỏe, huống chi Vọng Đế Xuất là thần thú thượng cổ, có thể nuốt cả một con rồng, có thể thấy dạ dày nó không có đáy.
Có điều đã rất lâu rồi nó không thỏa sức ăn uống, dạ dày cũng bị đói đến co lại như người thường.
Dù thế thì nó cũng giải quyết hết lượng cơm của hai người trưởng thành.
Nhà họ Quý sợ nó no nên rất sốt ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-455.html.]
Ăn cơm xong, Tần Nguyên Cửu lái mô tô đến.
Cô út thu xếp cho Kha Mỹ Linh một túi đồ ăn to đùng, ông cụ Quý lại để con cháu tới chợ đen đổi một xấp phiếu dày ơi là dày.
Kha Mỹ Linh từng thấy gia sản nhà họ Quý nên cũng không khước từ, cô cười để mặc em họ chằng đồ đạc lên xe mô tô.
Nghỉ ngơi hơn một ngày, ông cụ và Quý Bội Lâm đã có thể tự mình run rẩy đi bộ.
Cô út vừa quàng khăn cho Kha Mỹ Linh, vừa dặn dò: “Bảo Nhi, đợi bao giờ nghỉ hè, cháu lại tới nhà cô chơi nhé.”
Kha Mỹ Linh cười đồng ý.
Cô liếc nhìn đám trẻ nhà họ Quý xếp thành hàng rồi kéo Tề Bán Tiên qua một bên thì thầm: “Bổn tiên cô bấm tay tính toán, hai năm sau, tổ chức chúng ta sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học. Người nhà họ Quý là con cháu thư hương, tham gia thi đại học là cánh cửa quan trọng để họ thay đổi cuộc đời.”
Tri thức có cao đi nữa nhưng nếu như không có bằng cấp đẹp thì người khác cũng không công nhận.
Người phải có khởi điểm cao thì mới nhảy xa được.
“Còn phải phiền anh để tâm rồi!”
Tề Bán Tiên gật đầu: “Đồng chí Kha, cô yên tâm đi, đợi chuyện của tôi xong xuôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô!”
Tần Nguyên Cửu hừ nhẹ một tiếng: “Vợ ơi, chúng ta phải đi sớm một chút mới có thể về nhà đúng giờ cơm trưa.”
Kha Mỹ Linh ừm ừm rồi trực tiếp xoay người, nhảy lên xe vẫy tay tạm biệt mọi người rồi giục anh mau đi.
Trong ánh mắt vui vẻ và không nỡ của người nhà họ Quý, hai người một chim ngồi mô tô ra khỏi thôn.
Vọng Đế Xuất hiếu kỳ quay quanh xe mô tô một lúc, sau đó đậu lên hành lý, nhìn Tần Nguyên Cửu đang khó khăn che giấu cảm giác áp bức, nó dựng lông lên: “Linh Bảo Nhi, người đàn ông của cô không phải người tốt.”
Tần Nguyên Cửu lườm nó, hỏi Kha Mỹ Linh: “Em nhặt được con chim ngốc này ở đâu thế?”
“Anh nói ai là chim ngốc?” Lông trên người Vọng Đế Xuất dựng đứng lên, nó tức giận dậm chân.