Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:00:41
Lượt xem: 76
Mỗi lần cô út nói như vậy, nước miếng của Kha Mỹ Linh lại tràn ra.
Không cần phải nói, đêm qua bác trai Quý đã đi chợ đen chắc chắn đã đổi được rất nhiều thứ tốt.
"Cô út, bữa nào chúng ta cũng ăn như vậy được không?" Kha Mỹ Linh đã ở nhà họ Quý mấy ngày nay, mỗi giây mỗi phút cô đều cảm nhận được sự ấm áp giống như ở nhà, khiến cô khó có thể tỏ ra khách sáo.
Bác gái Quý cười nói: "Tại sao lại không? Nhà họ Quý chúng ta sống ở đầu thôn xuôi gió, cách nhà của những người khác trong thôn cũng phải một khoảng.
Nhà chúng ta có nền móng cao, trừ khi có người đến tìm, thì bình thường ai mà để ý được chúng ta ăn gì ba bữa?
Cho dù có người ngửi thấy, thì liệu họ có biết chúng ta ăn như thế này ba bữa một ngày không?"
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
Mọi người trong bếp lập tức cứng đờ, sau đó lại lập tức thả lỏng, nhà mình không trộm không cướp, ăn cơm sao lại phải giấu diếm.
Kha Mỹ Linh chóp chép ăn bánh xếp hẹ, mùi hẹ rất nồng, nhưng bọc trong mùi thơm của mỡ lợn, phối cùng với sợi bún mềm dẻo, thịt ba chỉ giòn rụm, thực sự thơm đến mức khiến người ta bay bổng cả người.
Cô nghiêng đầu tò mò nhìn về phía cửa sân.
Thì ra là Tề Bán Tiên tới, trên mặt anh ta nở một nụ cười nhẹ, trong tay cầm một lọ thủy tinh lớn, bên trong chứa đầy những viên thuốc sẫm màu.
"Tề Bán Tiên đến rồi, mau ra mời vào, cháu chưa ăn cơm đúng không? Đúng lúc trong nhà vừa làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn nhé!"
Người nhà họ Quý vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng đặt các món ăn đã làm sẵn lên bàn, không cho người ta cơ hội để nói từ chối.
Tề Bán Tiên bất lực, không thể trốn tránh nên đành phải cầm đũa ăn cùng với nhà họ Quý.
Anh ta cũng không quên hỏi: "Sao hôm nay mọi người ăn cơm muộn như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-440.html.]
Kha Mỹ Linh liếc nhìn anh ta, giả tạo, quá giả tạo, thằng nhóc này chắc hẳn đã đợi nhà họ Quý ăn cơm đúng không?
Ăn xong, Tề Bán Tiên đưa chai thủy tinh cho ông cụ cười nói: "Ông Quý, đây là những loại thảo dược cháu xách đèn dầu đi hái, kết hợp với cổ trùng phơi khô nghiền thành bột, sau đó nấu lên rồi nặn thành từng viên.
Mỗi người nên uống một viên mỗi ngày, tổng cộng phải uống mười ngày, nó sẽ giúp cơ thể của mọi người nhanh chóng hồi phục."
Người nhà họ Quý đương nhiên lại cảm ơn anh ta.
Tề Bán Tiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kha Mỹ Linh, nhưng cô đang đắm chìm trong việc ăn uống, hoàn toàn không bắt được ánh mắt của anh ta.
Sau khi ăn xong, Kha Mỹ Linh tò mò về công việc của em họ nên cười cười muốn đi theo.
Em họ Quý Vũ Sâm xung phong lái xe chở cô đi.
Tề Bán Tiên đảo mắt cười nói: "Đúng lúc tôi cũng sắp hết thuốc, tôi sẽ theo mọi người đến thị trấn, mua một ít đồ ở chợ đen."
"Tề Bán Tiên, cháu cần cái gì, cứ bảo Sâm Tử mang đến cho cháu là được." Ông Quý nói.
"Chuyện này cháu thực sự không thể giao cho người khác được, loại thuốc này rất giống như những thứ khác, có thể sẽ bị làm giả. Cháu phải tự mình lựa chọn, hơn nữa giá cả d.a.o động rất lớn, đồng chí Quý Vũ Sâm không trả giá được đâu."
Quý Nghiên Phi không khỏi đỏ mặt, đôi mắt cụp xuống không ngừng chuyển động, ngón tay quấn quấn tóc, tầm mắt khóa chặt vào người Tề Bán Tiên.
Kha Mỹ Linh thấy vậy thì cười xấu xa nói: "Vừa hay Sâm Sâm chở Phi Phi, còn Tề Bán Tiên thì chở cháu."
Khuôn mặt của Quý Nghiên Phi lập tức xụ xuống rõ ràng.
Tuy nhiên, người nhà họ Quý có chút do dự, tuy Kha Mỹ Linh đã kết hôn, nhưng cô vẫn là cô dâu mới trẻ trung xinh đẹp, đi xe đạp với một người đàn ông bên ngoài như vậy, dù hai người có không làm gì cũng rất dễ bị người ta chỉ trích.
Ông cụ nói thẳng: "Sâm Tử, cháu chở chị họ cháu. Tiểu Phi, cháu với Tề Bán Tiên một xe."