Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:56:59
Lượt xem: 55
Quý Bội Lâm hơi ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch tái lại đột nhiên nở nụ cười, xán lạn như có thể làm tuyết mùa đông tan chảy: “Cô Ngu, cháu tin cô.”
Trong lòng Kha Mỹ Linh rất phức tạp.
Thực ra bản thân cũng chẳng mất gì, nhưng đối với nhà họ Quý mà nói, vận mệnh của họ đã có bước ngoặt.
Còn có rất nhiều người cũng vì sự bất tiện của cơ thể mà phải chịu đựng gánh nặng không giống nhau.
Nhưng vậy thì thế nào?
Cô đến từ mạt thế, sớm đã xem nhẹ mọi thứ, từ sâu trong xương là sự ích kỷ, vụ lợi, ngoại trừ người nhà ra, những người khác có thể nhận được sự giúp đỡ của cô hay không thì phải xem cơ duyên rồi.
Tề Bán Tiên lấy cổ trùng trong người Quý Bội Lâm ra, nhỏ một lá bùa sinh cơ vào rồi lại rắc bột thuốc.
Đợi khi bùa bất động hết tác dụng, Quý Bội Lâm tỉnh dậy, mê mang chớp mắt, bệnh tật trên người đã được giải quyết hơn phân nửa, cả người như nổi trên mặt nước, cậu bé thỏa mãn giãn mày ra, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
“Cô Ngu?” Cậu bé gấp gáp nhìn Kha Mỹ Linh, chờ đợi câu trả lời.
Kha Mỹ Linh cười nói: “Hai ngày này cháu cứ nằm trên giường, ăn ít cháo để dưỡng dạ dày trước, sau đó bảo bà và mẹ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho cháu bồi bổ sức khỏe!
Không cần phải kiêng ăn cái gì, chỉ cần không phải đồ gây dị ứng là được. Hai ngày sau cháu có thể xuống giường đi lại để rèn luyện sức khỏe.”
Quý Bội Lâm hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà nâng tay lên, cắn một cái thật mạnh, cảm giác đau đớn truyền đến làm khuôn mặt thằng bé đầy vẻ vui mừng, sự buồn bực quanh quẩn trên người lập tức tan biến hết sạch!
Lúc này, Tề Bán Tiên đã mở cửa, tất cả người nhà họ Quý đều vọt vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-431.html.]
Chị dâu hai Quý ôm chặt con trai mình vào lòng, vừa rồi cô ấy đều nghe thấy lời Kha Mỹ Linh nói, cô ấy vui vẻ khóc, sụt sịt hỏi: “Lâm Lâm, con muốn ăn món gì, mẹ làm cho con ăn hết!”
Quý Bội Lâm há mồm nói: “Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu, cà tím xào, thịt viên rán, bánh dày…”
Trong nhà không có đứa bé nào cùng tuổi, lúc mọi người ăn cơm, họ đều sẽ tránh thằng bé, chỉ là mỗi dịp ngày lễ, ngày Tết, trong nhà sẽ thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Mỗi ngày thằng bé đều chỉ có thể ăn chút mì cháo trắng trứng gà, dù là rau luộc cũng rất ít khi được ăn, bởi vì dạ dày của thằng bé quá yếu, vậy nên cảm nhận về thế giới bên ngoài của Quý Bội Lâm chỉ đến từ những quyển sách trừu tượng.
Sách miêu tả những món ăn đó ngon đến mức nào, nhưng vì trải nghiệm trống không của Quý Bội Lâm mà thằng bé rất khó đồng cảm!
Ông cụ nằm trên giường đã một, hai năm, lúc này ông ấy đã vội vã không chờ nổi mà chống quải trượng, để con cả đỡ, run rẩy đi tới, cười gật đầu: “Ăn, chúng ta ăn thử tất cả các món một lần!
Trong nhà có rất nhiều sách nấu ăn, cung đình ngự thiện, công thức dân gian đều có, chắc chắn có thể để cháu ăn một ngày ba bữa không trùng lặp suốt cả năm.”
Mắt Kha Mỹ Linh sáng lên: “Ông Quý có mấy quyển sách đó thật ạ? Có thể cho cháu mượn hai quyển về xem không, mẹ cháu nấu ăn rất ngon, cháu muốn bảo mẹ làm cho cháu ăn…”
“Được, được, được, sách trong nhà chính là để cho mấy đứa xem, đọc sách rồi áp dụng đến hiện thực mới không phí công tổ tiên gắng công sắng sức thu thập.” Ông cụ Quý cười gật đầu.
Đến hiện giờ, ông ấy vẫn thấy trong lòng nóng bỏng như lửa, ông cụ lập tức sai chú Quý đến phòng đọc sách lấy mấy quyển sách thức ăn.
Ông cụ còn nói rõ tên, tất nhiên là ông ấy nghĩ rằng mấy quyển sách đó có thể lấy làm quà.
Kha Mỹ Linh cười, cô làm cái đuôi của chú Quý, đi theo ông ấy đến phòng đọc sách.
Cửa hàng hệ thống không phải vạn năng, nó chính là cửa hàng bách hóa lớn của khoa học kỹ thuật tương lai – nơi có bước phát triển lớn về thời gian và không gian, trong đó không phải cái gì cũng có, như là rất nhiều văn minh cổ đại biến mất không thể khảo chứng.