Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:26:52
Lượt xem: 81

“Cần tôi giúp chuyện gì?” Tề Bán Tiên im lặng một hồi, anh ta hơi cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó cắn răng dò hỏi.

Kha Mỹ Linh lấy ra một xấp giấy bùa từ trong túi, một con d.a.o nhỏ sắc mỏng như lá liễu, và một bình ngọc đựng bột thuốc: “Nhà họ Quý bị nhóc đó hút vận khí, nhưng hương hỏa nhà họ bị đứt là do đã bị người nào đó hạ cổ trùng vào trong người!”

Cơ thể Tề Bán Tiên khẽ chấn động, kinh ngạc không kém Kha Mỹ Linh khi biết được tin này.

“Đồng chí Kha, ý cô là cả nhà họ Quý bị người khác hạ cổ trùng? Thời đại này vẫn còn có người…”

Nói đến đây, anh ta nghĩ Du Diệc Minh có thể khống chế được tiểu thú nuốt chửng vận khí nhà họ Quý thì còn có gì không thể nữa?

“Anh nói phải làm sao đi.” Kha Mỹ Linh đã lên tiếng rồi, vậy đằng sau cô chắc chắn có cao nhân chỉ điểm.

Trong lòng Tề Bán Tiên nảy ra chút hi vọng, không cần biết mình có thể đạt được tâm nguyện hay không, có thể giúp được nhà họ Quý cũng coi như một phần công đức của anh ta.

Kha Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời: “Người khống chế cổ trùng có lẽ không ngờ rằng có người có thể phá giải, vì vậy đã hạ loại cổ trùng phổ thông nhất cho người nhà họ Quý, cũng có thể là người đó chỉ kế thừa những thứ sơ sài thôi.

Cổ trùng này rất dễ giải quyết, dùng bùa bất động giữ chặt người, nhân cơ hội rạch lỗ ra, lấy móc câu móc cổ trùng ra, rồi rắc bột thuốc lên là được.

Khó khăn duy nhất là làm thế nào để tìm ra vị trí chính xác và rạch nông sâu như thế nào, hơn nữa bùa bất động chỉ có tác dụng trong vòng mười phút.”

Dù sao thì Tề Bán Tiên cũng học được ít bản lĩnh, cho dù không hiểu cổ thuật thì cũng hiểu một ít trong sách cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-420.html.]

Anh ta cau mày: “Đồng chí Kha, theo như tôi được biết, cổ trùng khát máu, chắc chắn sẽ ở gần trái tim, có lúc cũng sẽ di chuyển đến phần ngực. Đây đều là những vị trí mấu chốt, tôi, tôi sợ không nắm bắt được ngược lại sẽ làm ra chuyện xấu.”

Kha Mỹ Linh ném một người cao su to bằng củ cải vào lòng anh ta: “Cái này có độ giống rất cao với tiếp xúc với da người thật, anh dùng cái này để luyện tay trước, đến lúc đó tất cả nghe theo tôi chỉ huy.”

Tề Bán Tiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Kha Mỹ Linh một lúc, rồi trịnh trọng nói: “Đồng chí Kha, tôi tin cô!”

Anh ta tin Kha Mỹ Linh được người khác gọi là điềm may mắn có tấm lòng lương thiện, sẽ không làm hại anh ta, huống hồ người mà anh cầm d.a.o đối diện là người nhà họ Quý, trong đó bao gồm cả bà cô yêu quý nhất của cô.

Kha Mỹ Linh mỉm cười, lòng bàn chân cô dần dần bốc cháy, Tề Bán Tiên còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể như giấy của cô đã bị ngọn lửa thiêu đốt, trong chớp mắt biến thành tro bụi rồi bị gió bắc thổi bay trong không trung.

Tề Bán Tiên ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mắt, sau đó cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng mình, như thể đang nằm mơ vậy.

Anh ta cất đồ đi, không nhịn được rảo chân điên cuồng lao về phía sân phơi trong làng.

Anh ta thường xuyên leo núi hái thuốc, còn luyện tập quyền dưỡng sinh mà tổ tiên nhà họ Tề để lại, thể chất rất tốt, chưa được bao lâu đã đến sân phơi mà không thèm thở hồng hộc.

Không ít người trong làng xa xóm gần đều quen anh ta, mỉm cười chào hỏi anh ta.

Tề Bán Tiên mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy trên cành cây thấp duy nhất ở giữa sân phơi có hai cô gái xinh xắn đang ngồi giữa một đám trẻ con.

Kha Mỹ Linh cảm nhận được sự xuất hiện của anh ta bèn nghiêng đầu mỉm cười vẫy tay với anh ta.

Biểu cảm và cử chỉ như vậy, hoàn toàn không giống như tối qua bọn họ giải tán trong sự buồn bực, vậy có nghĩa là, người bùa vừa rồi thực sự là cô?

Loading...