Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:25:12
Lượt xem: 60
Từ khi có không gian, Kha Mỹ Linh không muốn lãng phí thời gian chút nào.
Cô để thần thức chìm hẳn vào không gian, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ mới lười biếng ôm chăn ngủ nướng.
Chờ người nhà họ Quý đều ăn cơm xong, đi làm việc của từng người, ngửi thấy phòng bếp lại có mùi thơm rất khác của đồ ăn bay ra, Kha Mỹ Linh lập tức rời giường, đến rửa mặt cũng không rảnh mà trực tiếp dùng thuật tẩy rửa rồi đi thẳng đến phòng bếp: “Cô út, cô làm món ngon gì thế ạ?”
Kha Khánh Thu cười nói: “Không phải hôm qua cháu nói đồ cháu thèm ăn à? Cô bảo mấy đứa em họ cháu đi xay bột, lát nữa làm cho cháu ăn.
Sáng nay ăn trứng gà xào, uống bột ngũ cốc quả hạch, lại thêm dưa chuột ngâm tương, lạp xưởng cay, chao trước, cháu thấy thế nào?”
Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu: “Chỉ cần là cô út làm thì cháu đều thích!”
Kha Khánh Thu không nhịn được cười ra tiếng: “Con bé này, cháu vẫn giống y hệt như lúc còn nhỏ, có phải trộm bôi mật lên miệng không thế?”
Người nhà họ Kha làm trứng gà xào rất ngon, nên nói là lúc họ nấu cơm cho Kha Mỹ Linh thì đều nỡ cho dầu, cho muối, cho gia vị.
Nguyên liệu nấu ăn trong món bột ngũ cốc quả hạch rất phong phú, cho bột mì vào trước, sau đó lại cho hơn hai mươi loại nguyên liệu hong khô như mè, hạch đào, cẩu kỷ, táo đỏ, đậu nành, quả phỉ, củ mài, khoai lang, ngó sen, mề gà,… vào, nghiền thành bột mịn rồi mới nấu!
Đến lúc uống thì múc mấy thìa vào nước ấm, khuấy tan rồi lại đổ vào nước sôi, khắp nhà đều là mùi thơm của lương thực.
Vì bên trong có ngó sen nên rất sánh mịn, là món Kha Mỹ Linh thích nhất…
Cô ngồi ăn ở cái bàn nhỏ cạnh bệ bếp, thấy cô út vẫn đang bận rộn thì tò mò hỏi một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-414.html.]
Kha Khánh Thu hơi thở dài: “Cô đang làm cho Bội Lâm, sức khỏe của thằng bé yếu nên hơn nửa ngày đều dành để ngủ, hơn nữa khẩu vị cũng không tốt, thường đến giờ này mới ăn chút mì nấu nước trắng, còn phải nấu nát thành cháo.”
Kha Mỹ Linh thích ăn mì cán tay vẫn còn dai dai, mì nấu nát ra như vậy thật đúng là lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Cô nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng rồi đi theo đằng sau cô út.
Quý Bội Lâm là cháu trai của chú ba nhà ông cả, ra đời sau khi nguyên chủ đến nơi này làm khách lần cuối.
Trong sự chờ mong tha thiết của cả nhà, nhà chú ba sinh ra đứa con trai, làm cả nhà vui đến mức bật khóc, nhưng không đợi bọn họ vui vẻ một, hai năm, họ lại phát hiện đứa bé này cũng giống hai người chị của thằng bé, thân thể cũng cực kỳ gầy yếu, tuổi còn nhỏ đã trở thành ấm sắc thuốc, uống thuốc ba bữa một ngày như ăn cơm!
Mới hơn 6 tuổi nhưng trên mặt thằng bé đã không còn chút ngây thơ, chất phác nào của trẻ con mà lại có sự châm chọc và lạnh nhạt của một người đã nhìn thấu đời người.
Người thân không biết nên đối mặt với thằng bé thế nào, họ thay phiên đưa cơm, giúp đỡ thằng bé giải quyết nhu cầu sinh lý.
Ngoài việc này ra, bọn họ còn mang hết tất cả sách vở đến trước mặt thằng bé để nó thoải mái giở ra đọc.
Từ sau khi ông cụ bị liệt nửa người, hai người họ bắt đầu bầu bạn với nhau.
Nhà ở làm bằng bùn đất ở nông thôn vốn không mấy thông thoáng, hơn nữa một già một trẻ ăn uống tiêu tiểu đều ở trong một căn phòng, vậy nên mùi trong phòng này không dễ ngửi cho lắm.
Kha Mỹ Linh cười khẽ, nhảy ra từ sau lưng bà cô, vẫy tay với hai người họ: “Cháu chào ông Quý, cô chào Tiểu Bội Lâm!”
Cô đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, tia nắng ban mai mạ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng lên trên người cô, làm cô trông như sứ giả từ trên trời xuống, thuần khiết và xinh đẹp.
Ông cụ Quý từng gặp cô, cũng biết cô đến nhà làm khách, tuy rằng nội tâm có hơi kháng cự việc bản thân dùng dáng vẻ này để xuất hiện trước mặt cô nhưng ông ấy cũng không thấy ngoài ý muốn cho lắm.