Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 403
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:21:56
Lượt xem: 63
Kha Mỹ Linh không có thần thức hỗ trợ tìm đường, đành phải dựa vào giác quan nhạy bén hơn người để di chuyển quanh ngọn núi với tốc độ cực nhanh.
Cô vừa đi được nửa vòng thì nhìn thấy một cái bóng trắng đứng sừng sững trên tảng đá xanh dưới chân núi.
"Đồng chí Kha, tôi đã đợi cô lâu lắm rồi!" Người đó nhìn thấy cô thì mỉm cười khom người.
"Tề Bán Tiên?" Kha Mỹ Linh cũng gọi dựa vào trực giác.
"Thật vinh dự cho tôi khi được đồng chí Kha nhận ra." Tề Bán Tiên nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tảng đá, hơi cúi người làm động tác mời, sau đó dẫn cô đi về phía trước.
Kha Mỹ Linh tò mò nheo mắt, người này cho cô có cảm giác rất khó nắm bắt.
Người nhà họ Tề thực sự có dị năng.
Họ sử dụng những viên đá, lá cây và cây mây đơn giản để khéo léo bày trận che lại lối đi. Ngay cả khi Kha Mỹ Linh luyện bùa, học về trận pháp, cũng bị tác dụng không nhỏ.
Nếu như Tề Bán Tiên không dẫn đường, e rằng cô phải mất một lúc mới có thể nhận ra.
Nhà họ Tề xây nhà trên một gốc cây trong hẻm núi. Tổng cộng có năm căn nhà, mỗi căn có diện tích không lớn, nhờ ý tưởng tài tình khi xây dựng, những ngôi nhà trên cây này sẽ ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, ngoài ra còn có thể bảo vệ con người khỏi sự tấn công của thú dữ.
Ánh trăng sáng trong, tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo, phủ lên Kha Mỹ Linh vốn đã vô cùng xinh đẹp một vầng hào quang, tựa như một nàng tiên từ trên trời rơi xuống.
"Này Tiểu Tiên, con bắt cóc tiên nữ ở đâu về thế?"
Mọi người nhìn thấy người lạ mặt, kinh ngạc nhảy xuống từ trên cây.
Tề Bán Tiên cười không trả lời, giới thiệu vài người với Kha Mỹ Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-403.html.]
"Ủa? Chẳng phải mắt của cha anh rất tốt sao? Chân của anh trai anh cũng không có chỗ nào bất thường..."
Người đàn ông trung niên bị điểm mặt cười lên hai tiếng, vẻ mặt ông ta nghiêm túc trịnh trọng, trợn trắng mắt, bắt đầu bấm ngón tay thật nhanh: "Cô gái có khuôn mặt hồng hào, đôi mắt như nước hồ mùa xuân, cô mới lấy chồng phải không?
Cô có một nỗi buồn giữa hai đầu lông mày, khóe môi có độ cong nhỏ, có lẽ đang gặp phải vấn đề nan giải, nhưng cũng không quá hóc búa..."
Kha Mỹ Linh nhướng mày, tò mò hỏi: "Làm sao ông đoán được?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Rất đơn giản, bởi vì tôi đã gặp cô và biết được cô là ai, sau khi kết hợp với chuyện của nhà họ Quý, đương nhiên có thể nói được tám chín phần!"
"Về việc tại sao chúng tôi giả vờ mù và tàn tật, chẳng qua là để tăng độ tin cậy cho lời nói của chúng tôi mà thôi. Điều này cũng đóng vai trò rất quan trọng ở trong huyền học!" Anh cả nhà họ Tề cũng cười giải thích.
Kha Mỹ Linh bĩu môi, quả nhiên bói toán giống như một trò ảo thuật, một khi bí ẩn được tiết lộ thì chẳng có gì vui vẻ cả.
Tề Bán Tiên cười khẽ nói: "Đồng chí Kha, chúng tôi là những người bình thường. Chỉ là chúng tôi học được nhiều thứ hơn người khác một chút, đủ để khiến mọi người sợ hãi và sửng sốt. Lúc này chúng tôi có thể đưa ra một số chỉ dẫn để họ tránh đi hoặc thoát khỏi kiếp nạn.
Nhờ vậy, danh tiếng được mọi người truyền tai nhau cũng càng ngày càng vang xa.
Nhưng chúng tôi không hề có khả năng bấm ngón tay đoán mệnh như thần tiên."
Kha Mỹ Linh đảo mắt, đột nhiên đưa tay chỉ vào anh ta: "Thực ra các anh không hề đoán được tôi sẽ đến, nhưng lại bày binh bố trận dẫn tôi đến đây? Vậy các anh lại đợi tôi muộn thế này là có chuyện gì?"
Các cô gái bình thường không thể đến đây một mình vào ban đêm phải không?
Mấy người đó nhìn nhau rồi gật đầu cười khổ: "Đồng chí Kha thật thông minh, vừa nói một chút đã hiểu.
Quả thực chúng tôi đã làm rất nhiều việc khiến cô tò mò về chúng tôi, chỉ là chúng tôi không ngờ cô lại bạo dạn như vậy, đã muộn rồi mà vẫn dám đến đây một mình."