Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:15:01
Lượt xem: 109
Mà bất kể ai chụp ảnh, trừ các cặp vợ chồng ra cũng đều kéo Kha Mỹ Linh và Tần Nguyên Cửu vào chụp chung như linh vật.
Tần Nguyên Cửu khó khăn lắm mới chụp xong bức ảnh cuối, cùng với Kha Mỹ Linh tóc tai hỗn độn, bắt đầu cứng miệng vì cười quá lâu trước cửa nhà.
Mọi người vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, ông cụ Kha và ông cụ Thang chụm đầu lại, cân nhắc xem nên làm khung ảnh như thế nào, đặt ở nhà chính, sau đó nghĩ xem nên dán ảnh của mấy đứa nhỏ ở đâu.
Chính mình có năm thằng cháu trai, một đứa cháu dâu và một đứa cháu gái đang chuẩn bị học đại học ở tỉnh, chắc hẳn sau này điều kiện sẽ ngày càng tốt, đến lúc đó mấy đứa nhỏ có thể chụp ảnh thường xuyên hơn, còn hai vợ chồng già ông ấy chỉ có thể dựa vào mấy tấm ảnh cũ này để khoe khoang với hàng xóm.
Sau khi tiễn nhà họ Thang và nhà họ Lý, mẹ Kha cùng hai cô chị chồng chuẩn bị một bàn cơm tối thịnh soạn, phong phú để bày tỏ sự cảm ơn với những người đã hỗ trợ làm việc.
Khi nấu cơm, bác gái cả Kha thần bí thò đầu ra liếc bên ngoài một cái, thấy trong sân chỉ có đám trẻ nhà mình, lúc này mới hạ giọng nói: “Hôm nay là ngày lành của Nguyên Đại, bên phía chia nhà kia lại không có động tĩnh gì, mọi người nghĩ thế nào?”
Kha Mỹ Linh cũng đang ở trong phòng bếp, lúc này cô dựa vào việc nhóm lửa để có thể quang minh chính đại ăn ké.
Tai cô dựng thẳng lên, hai mắt phát sáng hóng hớt.
Mẹ Kha bĩu môi: “Quan tâm đến bọn họ làm gì? Chia nhà rồi, bọn họ không tới đây phá đám là chúng ta đã cám ơn trời đất rồi!”
Kha Khánh Xuân oán hận nói: “Lời này không đúng đâu, Kha Khánh Thu có xích mích với Đổng Hữu Lan mà người ta còn đến. Chẳng lẽ bọn họ thật sự không coi công ơn nuôi dạy của cha mẹ ra gì à?”
“Rốt cuộc bọn họ có coi trọng tình nghĩa thôn làng không vậy? Cả thôn đều đến, mỗi bọn họ là không đến, đây là đang muốn làm mất mặt ai hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-381.html.]
Cô cả nhà họ Kha gả cho nhà họ Mạnh ở ngoại ô thị trấn.
Người đứng đầu nhà họ Mạnh từng là anh em vào sinh ra tử với ông cụ Kha, cả hai người đều có chút may mắn, có thể giải ngũ một cách lành lặn trở về nhà.
Bọn họ là anh em tốt tri âm tri kỉ, tương thân tương ái, hứa hôn con gái thành người nhà, mối thân tình này lại càng thêm thân.
Cha mẹ chồng hiền lành, cuộc sống của của cô cả Kha cũng rất suôn sẻ, sau khi lấy chồng thì bụng cũng không chịu thua kém với mẹ Kha, liên tục lòi ra ba thằng con trai nghịch ngợm và ba đứa con gái rượu, giờ đây đã thành công lên làm bà nội bà ngoại.
Mặc dù nhà họ Mạnh nằm ở ngoại ô thị trấn, nhưng lại ở hướng ngược lại với thôn Lạc Phượng, một nơi phía bắc một nơi phía nam, ở giữa phải trèo đèo lội suối, chỉ đi thôi đã mất ba bốn tiếng đồng hồ, cả đi cả về cũng phải mất bảy tám tiếng đồng hồ!
Lại cộng thêm nhà cô cả Kha nhiều việc, cơ bản chỉ có dịp tết nhất mới về được.
Cô út nhà họ Kha thì gả cho nhà họ Quý ở trấn bên cạnh, năm đó đang lúc nạn đói, nhiều người trong trấn bên cạnh đều bỏ nhà dẫn con cái đến nơi khác xin ăn để tìm cơ hội sống sót.
Ông cụ Kha là cựu chiến binh, dù bao nhiêu tuổi thì nhiệt huyết trong tim vẫn như lửa đốt lúc nào cũng cháy bỏng.
Điều này khiến ông ấy không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, nhưng mấy chục miệng ăn trong nhà cũng đang gào khóc đòi ăn.
Bà cụ Kha lúc nào cũng ủng hộ chồng mình bằng hành động, chưa từng có một câu phàn nàn, vậy nên khi có người đến cửa cầu cứu, bà ấy sẽ lấy vài hạt gạo nấu một nồi nước cháo lỏng, nhét thêm một miếng vỏ bánh làm từ bột mì và cám lúa mì cứng như đá có thể đánh người.
Trong nhà có nhiều đàn ông, cũng không sợ bị người ta nhớ tới.
Những người xin cơm cũng biết điều, không đòi hỏi mà chỉ đi khắp nơi xin ăn.