Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:58:45
Lượt xem: 80
Mắt Lý Quyên Mai sáng lên, phối hợp gật đầu: “Phiền cô rồi ạ.”
Nói xong, cô ấy xin lỗi các đồng nghiệp: “Chị Dương, phiền chị xin nghỉ với lãnh đạo hộ em, nói em đến kỳ rồi, cơ thể không thoải mái, phải về nhà nghỉ ngơi một tuần.
Cũng tại em không nghe lời mẹ dặn, mùa đông cứ đòi ăn mì lạnh, nên mới bị lạnh bụng. Lúc đó cũng không bị sao nhưng lần này em lại đến tháng nên bụng bắt đầu đau.”
Chị Dương vội gật đầu: “Thế em mau về đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Em mới đến hợp tác xã hơn một năm mà người gầy đi một vòng rồi, phải về nhà bồi bổ cơ thể cho tốt đấy.”
Lý Quyên Mai khẽ cười: “Thế em cảm ơn chị Dương trước, đợi lúc về lại đây, em sẽ mang quất mật ong cho chị ăn.”
Vừa nghe thấy thế, chị Dương cười càng tươi hơn: “Có gì đâu, hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng ta không lớn lắm, bình thường không có nhiều đồng chí tới mua đồ, mình chị có thể trông được hai bàn.
Tránh cho chị nhàn quá, cả người không đau chỗ này thì ngứa chỗ kia.”
Những nhân viên bán hàng khác cũng cười nói sẽ luân phiên coi quầy giúp cô ấy.
Lý Quyên Mai có xe đạp, mẹ Kha đèo cô ấy.
Dọc đường mẹ Kha gợi chuyện nói với Lý Quyên Mai về những chuyện thú vị của đám con trai và con gái cưng trong nhà. Khi phân tâm, Lý Quyên Mai cũng cười nói nhiều hơn.
Chưa qua bao lâu, họ đã tới thị trấn, mẹ Kha đến thẳng phòng làm việc của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý vừa họp sáng xong, đang đeo kính lão, lấy bình tráng men ra uống trà, đọc báo.
Thấy ba người, ông ấy tháo kính xuống rồi vội đứng dậy, cười nhìn con gái.
Vừa nhìn xong, ông ấy đã sốt ruột, đứa con gái lúc nào cũng cười tủm tỉm của mình đang nhìn ông ấy bằng ánh mắt ửng đỏ mang theo nỗi tủi thân to lớn.
“Sao thế, ai bắt nạt cục cưng của cha?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-334.html.]
Ông ấy tức giận quát lên.
Phần lớn mọi người đều trọng nam khinh nữ nhưng ông ấy không thế, ngay từ đầu ông ấy đã muốn có một cô con gái thân thiết, yếu đuối, ông ấy nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thương cô con gái cưng này hết lòng.
Từ khi con gái được sinh ra cho tới nay, ông ấy không nỡ động tới một sợi tóc của cô ấy.
Con gái cưng đang yên đang lành, tích cực xuống nông thôn để giúp đỡ xây dựng, trước nay chưa từng nhìn ai với ánh mắt phiến diện, với ai cô ấy cũng tươi cười trước rồi mới nói chuyện.
Cô gái ngoan ngoãn tốt bụng như thế, sao lại bị bắt nạt thành thế này?
Lý Quyên Mai chạy tới, ôm lấy ông ấy rồi òa khóc.
Nhưng chủ nhiệm Lý còn chưa kịp đau lòng, cục cưng của ông ấy đã gào lên.
Lý Quyên Mai ngừng khóc, mắt ầng ậng nước trừng lên nhìn ông ấy: “Cha, con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi, bây giờ con lớn rồi, trước, trước mặt người khác, cha đừng gọi con như thế.”
“Phải gọi con là đồng chí Tiểu Lý, đồng chí Lý Quyên Mai.”
Thấy con gái mình còn có tâm trạng nhấn mạnh việc xưng hô, trái tim treo cao của chủ nhiệm Lý mới vững vàng hạ xuống.
Chủ nhiệm Lý cũng trừng mắt nhìn cô ấy, ông ấy lấy khăn tay lau nước mắt, nước mũi cho cô ấy, sau đó đi đến bàn làm việc quay số gọi cho vợ.
Lúc này ông ấy mới nở nụ cười mời mẹ Kha và Kha Nguyên Đại ngồi, rồi rót trà cho họ, nói: “Con gái nhà tôi bị chiều hư rồi, từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ phải chịu oan ức, hồi còn nhỏ mỗi tối chủ nhật, cứ tưởng tượng ngày mai phải đến trường là nó lại chui vào chăn khóc lóc.
Chỉ chút chuyện nhỏ mà nó cũng làm như trời sập đến nơi.”
Tuy rằng nghe qua thì ông ấy đang trách mắng con gái mình chuyện bé xé ra to, nhưng thực tế ông ấy đang nhắc khéo mẹ con nhà họ Kha, rằng con gái của mình không thể chịu nổi ấm ức.
Mẹ Kha gật đầu liên tục: “Còn không phải vậy sao, con gái rụt rè nhát gan, có chuyện gì cũng để trong lòng. Không như đứa con phá làng phá xóm nhà tôi, chỉ nhớ mỗi ăn thôi, không quan tâm đến mấy cái khác.
Nó kết hôn rồi, còn hi hi ha ha, không ra dáng một người vợ chút nào, tôi sợ là nó sẽ bị trả về nơi sản xuất.”