Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:55:24
Lượt xem: 82
Ứng Yến rất hận cha mình chỉ vì quyền lực mà bán rẻ hôn nhân, cùng với những cuộc tình phóng túng ông ta đã gây ra bao bất hạnh cho nhiều phụ nữ.
Anh nhất định sẽ không đi theo vết xe đổ của cha mình, vậy nên anh không có lý do gì để cưới thêm một người phụ nữ khác.
Tình yêu ư, nó có thể kéo dài được bao lâu?
Cuộc sống của anh quá u ám và thiếu sức sống, nên anh vô cùng khao khát được bầu bạn cùng một cô gái sôi nổi hoạt bát như Kha Mỹ Linh.
Vậy nên anh sẽ cố gắng hết sức để giữ dáng vẻ của cô như hiện tại!
“Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây.” Anh nói chắc nịch.
Nhưng thứ cảm xúc bảy giây của Kha Mỹ Linh đã trôi qua, lúc này sự chú ý của cô hoàn toàn bị thu hút bởi mấy anh chị mặc Hán phục ngoài cửa sổ.
"Ứng Yến, chúng ta đi chụp ảnh đi!"
Nói xong, cô kéo tay Ứng Yến rời đi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của người phục vụ, cô lập tức sững sờ.
Cô quay đầu lại thì thầm bên tai Ứng Yến, hương thơm ấm áp và mùi sữa thoang thoảng phả vào mặt: “Ứng Yến, trong mơ chúng ta có phải trả tiền ăn không?”
Ánh mắt Ứng Yến run lên, sau đó gật đầu.
"Tiêu rồi, em không tìm thấy ví tiền, anh có mang ví theo không?" Kha Mỹ Linh có chút hoảng hốt.
Ai biết được giấc mơ này khi nào mới kết thúc, cô còn chưa kịp chụp hình nữa!
Ứng Yến cũng lắc đầu: "Trại hè không cho phép mang tiền riêng."
Kha Mỹ Linh nhăn mặt, ánh mắt liếc nhìn nhóm người đang uể oải đứng ở giữa hàng, trong mắt lóe lên ý xấu, cô nói với người phục vụ: "Phục vụ, những học sinh tiểu học đó là người quen của bạn em. Anh bảo họ đến ăn tại bàn của bọn em, lát nữa họ sẽ thanh toán hóa đơn cho bọn em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-325.html.]
Nói xong, cô vẫy tay với Đường Huyễn, sau đó chỉ vào bàn mình.
Đường Huyễn sửng sốt, không thể tin được chỉ vào chóp mũi mình. Vừa rồi con bé xấu xa này còn kêu người đuổi bọn họ ra ngoài, bây giờ lại tốt bụng bảo bọn họ chen hàng?
Kha Mỹ Linh gật đầu, sau đó nhìn nhóm học sinh tiểu học vui vẻ vây quanh bàn gọi đồ ăn.
Cô cười dè dặt nói với người phục vụ: “Làm phiền rồi.”
Nói xong, cô kéo Ứng Yến chạy ra ngoài, chỉ để lại trong không khí một tràng cười đắc thắng.
Ứng Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đây chỉ là giấc mơ thôi sao?
Chẳng trách cô luôn đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất. Rõ ràng là một năm không gặp nhau, nhưng cô vẫn quen thuộc như trước.
Khi đến nơi chụp ảnh, Kha Mỹ Linh nhớ ra cả cô và Ứng Yến đều không mang theo tiền.
Cô mò mẫm khắp người, chỉ có chiếc đồng hồ kim cương nắp lật phiên bản giới hạn trên cổ tay của cô. Thân đồng hồ lớn dày nằm trên cổ tay nhỏ bé của cô, xung quanh đồng hồ là những hoa văn phức tạp và những viên kim cương nhỏ.
Trong mắt Kha Mỹ Linh có chút mơ hồ, thời gian đã trôi qua quá lâu, cô thậm chí còn không nhớ hồi nhỏ mình có đeo chiếc đồng hồ như vậy. Dù sao thì cô cũng có quá nhiều phụ kiện, chỉ tính số đồng hồ đeo tay thế này cũng đủ để cô mở một cửa hàng.
Chỉ là nhìn chiếc đồng hồ này có hơi quen thuộc, cô vô thức cho rằng đó là do hồi nhỏ mình đã thích nó một thời gian dài.
Nhưng hiện tại, Kha Mỹ Linh hứng thú với mấy bộ Hán phục đậm chất tiên khí kia hơn. Cô không chút do dự đưa chiếc đồng hồ ra: "Ông chủ, cháu không mang theo tiền, đây là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn bằng vàng hồng và kim cương, cháu có thể thế chấp nó ở đây không?
Lát nữa, cháu sẽ cho người trả tiền chuộc lại sau."
Kha Mỹ Linh mỉm cười nhìn ông chủ.
Ông chủ có thể độc quyền dịch vụ cho thuê và chụp ảnh Hán phục ở đây đương nhiên phải có nguồn tài chính nhất định, ít nhất cũng phải là chuyên gia biết nhìn hàng.
Hơn nữa, đàn ông đặc biệt có niềm đam mê với đồng hồ, cho dù là đồng hồ nữ, ông ta liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là mẫu giới hạn vừa mới ra mắt của một thương hiệu nào đó!