Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 322

Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:54:19
Lượt xem: 81

Nhóm cậu ấm cô chiêu kia đi đến lưng chừng núi thì không chịu được nữa, tất cả đều leo lên cáp treo.

Bọn họ thấy Kha Mỹ Linh và Ứng Yến vừa ăn vừa cười nói, thì không khỏi tức giận.

Đường Huyễn tự nhiên bước tới ngồi xuống một chiếc ghế trống, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Những người còn lại đi sau anh ta một bước, bọn họ cũng bước tới bàn, mang ghế từ nơi khác đến, sau đó đưa tay lấy đũa.

Kha Mỹ Linh không thương tiếc cầm đũa đánh hai cái vào mu bàn tay Đường Huyễn, khiến nó lập tức sưng tấy và đỏ bừng!

"Cái tên béo ú này từ đâu ra vậy? Sao lại đưa tay ra lấy đồ ăn tôi gọi?"

Đường Huyễn vừa giận vừa thẹn, nhưng vì leo núi cả buổi sáng, cả đám đều đã kiệt sức, vừa khát lại vừa đói, nhìn cả hàng người xếp hàng dài thế kia, sao bọn họ có thể tiếp tục chờ được?

Giờ gặp được người quen, anh ta cắn răng thay mặt cho đám cậu ấm cô chiêu muốn được ăn uống và nghỉ ngơi: "Tôi đi cùng với nó, bọn họ có thể giúp tôi làm chứng!"

Anh ta chỉ vào Ứng Yến, ngay cả tên cũng không dám nói ra, dáng vẻ giống như không muốn nhận quan hệ giữa hai người.

Kha Mỹ Linh nhìn Ứng Yến: "Anh Yến, anh có biết người đó không?"

Ứng Yến lắc đầu không chút do dự: “Anh không biết anh ta.”

“Thấy rồi chứ? Anh Yến không hề quen biết các người, vậy nên các người cũng đừng nhận người quen để ăn chực ở đây.

Nhiều người còn đang xếp hàng ở ngoài kia, tôi khuyên các người mau nhanh chân xếp hàng đi, đợi lát nữa người đến sẽ nhiều hơn nữa đó.”

Mọi người xung quanh thấy đám người Đường Huyễn đột nhiên nhảy vào nhận người quen, thì chỉ chỏ nói: “Tụi nhóc bây giờ vì muốn chen hàng mà lý do nào cũng lấy ra được sao?”

“Ai biết được, chắc là ở nhà được ba mẹ nuông chiều, nên ra ngoài không có một chút phép tắc nào cả…”

Khuôn mặt của đám cậu ấm cô chiêu kia đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.

Bọn họ chưa từng xấu hổ như bây giờ, đã vậy lại còn ở trước mặt người thường!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-322.html.]

Người nào người nấy đều rưng rưng nước mắt, đôi đũa trên tay cũng không biết cầm lên hay đặt xuống.

Đường Huyễn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ứng Yến: "Ứng Yến, mày nói một câu được không?

Nói cho cô ta biết mối quan hệ giữa chúng ta là gì!"

Vẻ mặt hống hách đó khiến Kha Mỹ Linh muốn giơ nắm đ.ấ.m lên cho anh ta một trận.

Nhờ người khác mà vẫn có thể kiêu ngạo như vậy sao?

Kha Mỹ Linh cười khẩy: "Anh ấy có quen anh hay không thì có làm sao? Bữa này là do tôi gọi, lẽ nào tôi mời anh ấy, còn phải mời tám đời tổ tiên của anh ấy sao?

Tôi thấy ngứa mắt anh, tôi sợ mình sẽ béo lên nếu như ăn trước mặt anh, vậy nên mời anh ra ngoài rẽ phải xếp hàng!"

Đường Huyễn đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô: "Cô là gì của nó? Sao tôi chưa từng gặp cô trước đây?"

Kha Mỹ Linh nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Tôi á, tôi là cô vợ nhỏ của anh ấy. Chẳng lẽ hai vợ chồng chúng tôi hẹn hò với nhau, người ngoài như anh cũng muốn góp vui sao?

Không biết xấu hổ!”

Dù sao thì vẫn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, Đường Huyễn sửng sốt, nhìn qua nhìn lại hai người vài lần.

"Ông chủ, xin giúp giữ trật tự." Kha Mỹ Linh trực tiếp hét lên.

Thế là, đám người Đường Huyễn đã bị những người trong quán ăn mời ra ngoài.

Đây là quán ăn nổi tiếng duy nhất ở khu vực này, gần 70% đến 80% du khách đến đây đều nhất quyết xếp hàng để thưởng thức bữa ăn từ hoa đào.

20% đến 30% còn lại hoặc là không biết, hoặc là đói quá không chịu nổi nên đành từ bỏ.

Đám người Đường Huyễn là cậu ấm cô chiêu của những gia tộc giàu có, bọn họ không muốn đi nơi khác, nhưng cũng không muốn bị đói, đành phải ôm hận xếp hàng cuối cùng. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, dù sao thì ở đây phần lớn đều là khách du lịch, chắc không có ai nhận ra mình đâu nhỉ?

Sau khi ăn sạch một bàn đồ ăn, Kha Mỹ Linh thỏa mãn vuốt ve bụng mình, mỉm cười với Ứng Yến đang nhìn chằm chằm vào cái bụng to khác thường của cô: “Em ăn ngon miệng có gì lạ sao? Đợi thêm mười năm nữa, khẩu phần của ai cũng lớn như vậy thôi.”

Loading...