Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:50:01
Lượt xem: 45
“Tôi cũng không sợ em biết, ở nơi hẻo lánh này của chúng ta, một khi có án mạng thì cả thôn đều sẽ che giấu, không ai dám báo án cả.
Nếu có người báo án, vậy chính là đang bôi nhọ cả thôn, phải bị tất cả mọi người trong thôn phỉ nhổ. Người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ người sống còn phải chịu khổ chắc?
Mạng người trong tay tôi nhiều đến mức không đếm nổi, thêm năm mạng người nhà em cũng chẳng đáng gì!”
Thấy cô gái càng sợ hãi hơn, anh ta vui sướng mà cười ha ha, sau đó nới lỏng lưng quần rồi bổ nhào vào người cô gái.
Lý Quyên Mai bị trói chặt từ đầu đến chân, miệng cũng bị nhét khăn quàng cổ của chính mình, đến cắn lưỡi tự sát cũng không làm được.
Một giây trước cô ấy còn đang mặc sức tưởng tượng tương lai của bản thân, một giây sau đã rơi xuống vực sâu của địa ngục.
Lý Quyên Mai hối hận vô cùng, tại sao lúc trước cô ấy lại nhất thời hăng hái mà rời khỏi nơi ở quen thuộc để đến nơi khỉ ho cò gáy, thôn dân man rợ này chứ?
Nếu như bị tên đàn ông ghê tởm này mưu đồ thành công, cô ấy sợ bản thân thật sự không còn dũng khí để sống tiếp nữa!
Tư tưởng của Lý Quyên Mai rất truyền thống, chỉ muốn tìm một người đàn ông đối xử tốt với mình, thương nhau đến già, đầu bạc răng long. Nếu cô ấy bị kẻ ác cưỡng đoạt, vậy thì sao có thể xứng với người khác được?
Vốn dĩ cha của cô ấy đang trong giai đoạn mấu chốt để được thăng chức, lời đồn về chị dâu đã làm người nhà vô cùng đau đầu, hiện giờ cô ấy lại sắp trở thành vết nhơ của gia đình…
Nghĩ đến cảnh người thân của cô ấy sẽ phải nghe những lời đồn đãi vớ vẩn, nghĩ đến cuộc sống u ám mà cô ấy sắp phải đối mặt…
Lý Quyên Mai nhắm chặt mắt, yên lặng mà khóc.
Thế giới ấm áp, sáng lạn và cả sự chờ mong mãnh liệt của cô ấy đối với tương lai, giờ đây hết thảy đều sắp vỡ tan như bọt nước, chỉ còn lại hiện thực lạnh lẽo, tàn khốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-311.html.]
Ngay lúc Lý Quyên Mai tuyệt vọng và căm hận đến cùng cực, ngay lúc cô ấy cảm nhận được hơi thở tanh tưởi của tên đàn ông kia đang đến như che trời lấp đất, thì đột nhiên một âm thanh năng nề vang lên, mùi tanh không còn nữa, tiếp theo đó là tiếng vật nặng rơi cái “bịch” xuống đất.
“Áu! Thằng mù nào dám phá hỏng chuyện tốt của ông mày!”
Lục Tử đau đến mức người cong lại như con tôm, tay che lại bộ phận quan trọng, vừa run rẩy vừa la mắng.
“Tao khuyên mày đừng có mà xen vào việc người khác, đây là vợ của tao, mày mà dám động vào cô ấy dù chỉ một chút, tao sẽ đi tố cáo mày chơi lưu manh!
Anh rể tao chính là trưởng thôn thôn Tiền Trang…”
Kha Nguyên Đại cười khẩy, anh ấy bước lên, xách Lục Tử như xách con gà con, dùng dây thừng trói gô anh ta lại, còn thuận tay mà dỡ cả khớp cằm của anh ta.
Trời quá tối, dù hai người cách nhau rất gần nhưng Lục Tử có trợn trừng mắt, cố gắng nhìn qua lớp nước mắt giàn giụa thì cũng vẫn chẳng thể thấy rõ.
Kha Mỹ Linh lạnh lùng bước lên nhét viên thuốc mê vào miệng anh ta.
Lục Tử lập tức gục đầu xuống, đến cả sự đau đớn cũng không cảm nhận được.
Lúc này, Kha Nguyên Đại chạy nhanh đến chỗ Lý Quyên Mai, lấy khăn quàng cổ ra khỏi miệng cô ấy, rồi im lặng mạnh mẽ giựt bỏ dây thừng.
Đến giây phút này, Lý Quyên Mai vẫn đang run rẩy mà nhắm chặt đôi mắt.
Cô ấy có thể cảm nhận được chuyện đang xảy ra, cô ấy may mắn được người khác cứu giúp, người đó còn là một người đàn ông mạnh mẽ, cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Cô ấy không dám mở mắt ra, nỗi tuyệt vọng trong lòng cũng chẳng vơi đi bao nhiêu.
Giống như lời Lục Tử vừa nói, đây là nơi khỉ ho cò gáy, mọi người nhìn thì thật thà lương thiện, nhưng sự thật thì dưới lớp da mặt đó lại đang ẩn giấu trái tim ác độc.