Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:39:56
Lượt xem: 107
“Tuy nhiên, nung gạch thì phải đào đất, sáu mươi bảy mươi hộ gia đình trong thôn chúng ta phải dùng bao nhiêu đất thì mới đủ? Cho dù mọi người có thích, chúng tôi cũng sẽ không dạy kỹ thuật này cho mọi người đâu.
Nếu tất cả ngọn núi trong thôn Lạc Phượng bị đào lên để nung gạch xây nhà, thì chả khác nào hủy hoại bức tường vây quanh chúng ta…
Chỉ cần chúng ta chăm chỉ nung gạch, trước tiên chúng ta sẽ xây chuồng nuôi gia cầm và gia súc. Sau đó đợi đến khi vụ mùa của năm sau qua đi, chúng ta sẽ xây từng ngôi nhà một!”
Trong lòng mọi người vô cùng hào hứng. Cũng đúng, thứ bọn họ thiếu chính là gạch, nếu đã nung được ra gạch, thì sao lại không thể xây được nhà!
"Trưởng thôn, đồng chí Tiểu Tần, hai người nói cái gì, chúng tôi cũng sẽ làm theo!"
Bọn họ đứng dậy hét lớn.
Các ông bà cụ không khỏi lau nước mắt, bọn họ đều đã lớn tuổi, không ngờ vẫn có thể mong chờ đến ngày sống trong ngôi nhà gạch xanh ở cái tuổi gần đất xa trời này.
Sau khi bình tĩnh lại, trưởng thôn bảo Kha Khánh Nghĩa dẫn mọi người cùng đào kênh với các thôn khác trong hợp tác xã, để mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.
Nghe nói có phát màn thầu Tam Hợp, các ông bà cụ cũng tích cực kéo đến đăng ký.
Trưởng làng đứng ở một bên, vẫy tay với Kha Khánh Nghĩa.
Chú tư Kha xoa xoa tay, hai chân run rẩy.
"Cha, đây là bước đi đầu tiên đấy, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội như thế này, không lẽ lần nào cha cũng sợ hãi như vậy sao?" Kha Mỹ Linh mỉm cười đẩy cha mình ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-292.html.]
Chú tư Kha lùi lại, làm thế nào cũng không bước được bước đầu tiên.
Bà nội Kha trợn mắt: “Bảo Nhi đã lát đường cho con đi rồi, sao con còn không chịu đi nữa?” Nói xong, bà cụ trực tiếp đá người ra ngoài.
Chú tư Kha không dám làm trái lời mẹ, đành phải lảo đảo bước xuống. Trong lúc mọi người đang cười to, ông vỗ nhẹ dấu chân trên lưng rồi trịnh trọng bước về phía trước.
Đầu tiên, ông cúi chào mọi người thật sâu: “Mọi người thân mến, tôi rất vui khi được đứng đây để dẫn dắt mọi người xây kênh!
Mọi người đều là người có kinh nghiệm trong việc đồng áng, chắc hẳn mọi người đều biết rất rõ tầm quan trọng của việc tưới tiêu trên đồng ruộng. Trước đây, chúng ta thường gánh nước trên vai hoặc dùng xe bò kéo nước, hết chuyến này rồi đến chuyến khác, thậm chí đến những năm nước cạn, chúng ta còn mâu thuẫn với người dân ở các thôn khác.
Xây dựng kênh đào có thể nói là một công trình lớn, đòi hỏi chúng ta phải xây từ đập chứa nước Bán Sơn cho đến sông Tây Lam cách đó ba kilomet. Hơn nữa, kênh đào không được quá nông, cũng không được quá hẹp. Nó phải tạo ra được thế cao thấp, để nước có thể chảy từ trên xuống dưới...
Trong việc này có rất nhiều vấn đề, chúng ta không hiểu cũng không sao, con rể Tiểu Tần của tôi đã kết nối với các sinh viên chuyên ngành kỹ thuật của đại học Bách Khoa trong tỉnh. Họ sẽ hướng dẫn chúng ta xây dựng....”
Vừa bắt đầu nói, chú tư Kha đã không còn căng thẳng nữa.
Ông bất đắc dĩ phải đứng ở đây hôm nay, vậy nên kể từ khi biết chuyện, ông đã suy nghĩ về nó rất nhiều. Về đến nhà, ông đã đi hỏi cha mình, ông Tiết và mấy người lớn tuổi trong làng, lượm lặt ở mỗi nơi một chút, nhưng cũng đủ để qua mắt mọi người.
“Chúng ta sẽ xây dựng nó với người dân của các thôn và hợp tác xã khác, mỗi thôn chỉ chịu trách nhiệm về đoạn kênh chảy qua thôn mình. Kênh đào sau khi xây xong không chỉ thuận tiện cho việc thay phiên chuyển hướng nước để tưới tiêu, mà còn có thể nuôi cá, tôm, cua ở đoạn kênh của mình…”
Người dân trong thôn coi đất là huyết mạch, vậy nên họ sẽ không cho rằng việc xây dựng kênh đào kém quan trọng hơn việc xây dựng những ngôi nhà gạch.
Họ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu đồng ý.
"Phải xây, nhất định phải xây, dù không có màn thầu ba bột để ăn, chúng tôi cũng sẽ tích cực hưởng ứng!"