Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:34:53
Lượt xem: 89
Chủ nhiệm Lý có thể vào làm việc ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, lại còn liên tục thăng chức, nắm hợp tác xã cung ứng tiếp thị của thị trấn Hóa Nguyên trong tay cũng có liên quan lớn đến chuyện này.
Có thể nói nếu như chủ nhiệm Lý bỏ qua cơ hội lần này, về sau, e rằng không thể thăng tiến được nữa!
Gần đây Lý Quốc Thắng bận rộn công tác trong tỉnh cũng đã mượn việc công để nghe ngóng chuyện này.
Chủ nhiệm Lý không thể vì mấy câu nói vô căn cứ của người khác mà bị hủy mất tiền đồ phía trước đâu nhỉ?
Thăm hỏi lâu như thế mà đáp án lấy được lại chỉ có mấy câu.
Người có thể lãnh đạo những công nhân viên khác ắt phải ngay thẳng, không có bất kỳ tin đồn tiêu cực nào, nếu không làm sao có thể khiến mọi người tín phục? Hơn nữa làm gì có tin đồn nhảm nào không có căn cứ, tại sao người khác không bị đồn mà nhà họ Lý lại bị hắt nước bẩn?
Kể cả cái người bị điều đi kia cũng bất lực tỏ ý bản thân không thể một tay che trời, trừ phi nhà họ Lý có thể phá vỡ tin đồn kia.
Làm sao để phá vỡ tin đồn? Trừ phi Đông Nhị Mạch có thể mang thai, bên cạnh đó cần có báo cáo do bệnh viện viết.
Thậm chí người nhà họ Lý từng nghĩ hai vợ chồng đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có chút tin tức nào, chi bằng để Đông Nhị Mạch giả vờ mang thai, sau đó lặng lẽ đi nhận nuôi đứa trẻ khác.
Nhưng nghĩ tới một khi lời nói dối bị vạch trần, hậu quả càng thêm tệ hại nên họ chỉ có thể bỏ qua.
Khoảng thời gian này, Lý Quốc Thắng chạy đôn đáo đến sùi bọt mép ra rồi.
Ngày nào Đông Nhị Mạch đi làm mắt cũng đỏ hồng, cô ấy từng đề cập đến chuyện ly hôn với anh ấy.
Nhưng Lý Quốc Thắng và Đông Nhị Mạch tự do yêu đương, tình cảm sâu nặng, ngoại trừ không có con cái ra, những chuyện khác họ đều chưa từng tranh cãi, sao có thể ly hôn được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-279.html.]
Huống chi ly hôn không phải sẽ chứng thực lời đồn kia sao?
Bây giờ nụ cười của Lý Quốc Thắng cũng mang theo vẻ miễn cưỡng, trong mắt hằn không ít tơ máu, ấn đường lộ vẻ mệt mỏi, u sầu, anh ấy như già đi mấy tuổi.
Kha Mỹ Linh cười nói: “Khoảng thời gian trước, ngọn núi sau thôn chúng em đột nhiên có một bầy lợn rừng bị mắc kẹt giữa khe đá, nhà nào trong thôn cũng được phát không ít thịt lợn rừng.”
“Mẹ em nhồi lạp xưởng, bà nội thấy còn một tháng nữa là sang năm mới rồi nên mới sai em đi tặng chút đồ trên núi.”
“Lần nào bà nội em đi mua đồ cũng phiền đến chị Mai Tử chăm sóc mà.”
Lý Quốc Thắng vội xua tay: “Có gì đâu, vì dân phục vụ là chuyện trong bổn phận của Mai Tử, sao có thể nhận quà lớn như thế từ mọi người?”
Kha Mỹ Linh và Lý Quốc Thắng vào nhà, còn Kha Đại Nguyên đẩy xe, vững vàng bước theo sau.
“Chị Mai Tử với chị dâu đi làm rồi ạ?”
Lý Quốc Thắng gật đầu, trên mặt nở nụ cười chiều chuộng: “Bình thường Mai Tử ở trong nhà cũ dưới quê, cuối tuần được nghỉ một ngày, lúc nào mệt là nó lười không về nhà, bọn anh phải xách túi lớn túi nhỏ đi thăm nó.”
Nhà họ Lý ít người, tình cảm anh em rất thắm thiết mà quan hệ của Lý Quyên Mai và Đông Nhị Mạch cũng không tệ, không có mâu thuẫn truyền thống giữa chị dâu và em chồng.
“Nhị Mạch làm ca ngày, phải đến năm giờ mới về cơ.” Anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ rồi cười nói: “Hiếm khi đồng chí Tiểu Kha đến một chuyến, chi bằng anh gọi điện thoại để cô ấy xin nghỉ phép nửa ngày nhé.”
“Bình thường trừ đi làm ra cô ấy cũng chỉ ở nhà đọc sách, xem ti vi, không có nhiều bạn bè để chơi cùng. Lần trước sau khi đi xem phim với Mai Tử về, cô ấy không ít lần nhắc đến đồng chí Tiểu Kha đâu.”
“Nếu cô ấy biết em đến mà anh không nói, có lẽ tối nay đến cửa anh cũng không bước vào nổi mất.”