Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:33:57
Lượt xem: 116
Anh tư Kha Nguyên Vạn thích nhất là giả heo ăn thịt hổ, nhìn thì như chàng trai sáng sủa ngốc nghếch, trên thực tế, anh ấy là con cáo, chuyên đi sau các anh trai kiếm của hời nhưng bản thân anh ấy cũng không phải người chịu thua thiệt.
Anh năm Kha Nguyên Tuế có nhiều anh trai nên cũng bắt chước theo, vô cùng lưu manh...
Nửa tháng nay, sau khi bồi dưỡng về thể chất, trí lực, sách lược và chu đáo, các anh trai cũng mưu mô hơn, có thể thể hiện nhiều năng lực, trút hết vẻ ngờ nghệch của các chàng trai nông thôn.
Tiềm lực của các anh trai đều không nhỏ, cũng đến lúc thả ra ngoài rồi.
Kha Mỹ Linh vẫy tay với anh cả: “Anh cả, anh đưa em lên trấn nhé.”
“Từ xưởng gạch lên đến trấn còn một quãng đường nữa, hơn nữa em cũng không biết lúc nào mới xong việc để về.”
Bị điểm danh, Kha Nguyên Đại không nhịn được ho một tiếng rồi tiến lên trong sự ngưỡng mộ và đố kỵ của các em trai: “Anh đi đẩy xe.”
Tần Nguyên Cửu liếc Kha Mỹ Linh, cười lạnh, rồi đạp xe đi trước.
Kha Mỹ Linh mờ mịt xoa mặt, cười cái gì chứ?
Tính cách trùm phản diện thật đúng là sáng nắng chiều mưa!
Bà cụ Kha từ trong nhà đi ra, lặng lẽ nhét tiền vào lòng Kha Mỹ Linh.
“Bà, cháu không đi vào hợp tác xã cung cấp tiếp thị đâu, thật đấy.” Kha Mỹ Linh vội đẩy tiền về, thì thầm: “Hơn nữa cháu cũng có tiền, bà cứ cất đi đi.”
Kha Mỹ Linh mỉm cười khẽ nói: “Không phải cháu nghĩ tới chuyện mẹ của Kha n Thục mang thai sao? Điều này cho thấy y thuật của cháu cũng không tệ lắm, cho nên cháu muốn đi đến nhà của đồng chí Tiểu Lý trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị, xem thử giúp chị dâu của cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-276.html.]
Bà nội Kha biết cháu gái mình chưa bao giờ biết khiêm nhường là gì, cô đã nói không thiếu tiền thì bà cũng không đưa đẩy nữa mà chỉ dặn dò: “Thiếu tiền thì tìm bà! Tiền bà không thiếu, ông nội cháu vẫn có tiền trợ cấp hai mươi lăm đồng mỗi tháng, hai ông bà già chúng ta thì có thể tiêu được mấy đồng đâu?”
“Tiền của bà đều để lại cho cháu!”
Kha Mỹ Linh cảm động, hai mắt cô đỏ hoe, cô nghĩ trước đây mình là thiên kim nhà giàu, hai mươi lăm đồng…
Cô chưa bao giờ nhìn thấy số tiền có giá trị dưới trăm đồng trông như thế nào, khi ra ngoài quẹt thẻ, cho dù thanh toán bằng tiền mặt, cô vẫn luôn coi tiền lẻ như tiền boa.
Mỗi lần ra ngoài cô động một tí là tiêu hết mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn hay mấy triệu đều không phải chuyện hiếm có gì, có bao giờ cô để mấy đồng bạc lẻ vào mắt đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ bà nội yêu thương mình, Kha Mỹ Linh càng muốn bỏ gia đình vào túi, mang theo đi khắp nơi, được người khác yêu thương và chăm sóc khiến cô cảm thấy như mình có cả một thế giới, còn giàu có hơn kiếp trước!
Bà nội Kha nói tiếp:
“Bảo Nhi à, đồng chí Tiểu Lý là người tốt, lúc trước bà đi mua đồ, cô ấy đều lén đưa bà những món hàng hiếm lạ.”
“Chỗ người bán hàng có đồ gì quý hiếm, chắc chắn cô ấy sẽ dùng phần của mình để dỗ cho bà già này vui.”
“Người khác thì không biết, nhưng bà lại thích những cô bé khéo léo hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy, nếu không phải nhà ta đã có Bảo Nhi nhỏ, không biết bà còn thèm muốn cô ấy đến thế nào đâu.”
Kha Mỹ Linh mỉm cười khẽ hỏi: “Bà nội, bà nói xem cháu giúp bà cưới chị ấy về nhà mình làm cháu dâu bà có được không?”
Bà nội Kha sửng sốt nhìn sang năm chàng trai cường tráng đứng như cây cột trong sân, bà gật đầu liên tục, vẻ mặt hưng phấn: “Ý kiến hay đó, trước đây chúng ta không dám trèo cao, nhưng giờ đây các anh của cháu đều sắp thành sinh viên đại học Bách Khoa trên tỉnh rồi, có thể hỏi ý người ta thử xem.”
"Ngoại trừ việc không thích làm ruộng, các anh của cháu thực ra không có thói hư tật xấu gì lớn cả, chúng hiếu thảo, bao che khuyết điểm, làm việc cho mọi người cũng rất thỏa đáng."