Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:30:36
Lượt xem: 125
Cô có thể cảm nhận được sự đụng chạm của người đàn ông này với mình không có chút phản cảm nào, thậm chí hành động ngày thường của hai người còn mang theo chút thân mật và ăn ý.
Cô cũng không tin giữa nam và nữ có tình cảm cái gì mà thuần khiết, giống như là cô vậy, nội tâm đối với người ta chống cự, không phải là sợ mình bị đối phương hấp dẫn, cho nên không ngừng nhắc nhở mình sao?
Đại lão đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cách yêu của anh giống như là lồng giam, khiến cô không thở nổi, chỉ muốn trốn thoát, vốn dĩ không tìm hiểu đến cùng tình cảm phức tạp của mình đối với anh là gì.
Nhưng đến trùm phản diện ở đây, vì để hoàn thành nhiệm vụ cho nên cô không thể không tới gần anh.
Hết lần này tới lần khác người này lại ngược lại, lúc nào cũng tỏ ra ghét bỏ cô!
Cô cũng muốn cắn cho cái tên cặn bã này mấy cái!
Tuy nhiên, Kha Mỹ Linh không thể không nghĩ tới đàn ông cũng là loại động vật tương đối ngây thơ, giống như là bạn học ở nhà trẻ vậy, càng thích cô bé nào, thì lại càng bắt nạt người ta, có phải trùm phản diện đối với cô thật ra cũng không thờ ơ như thế?
Mà là, trùm phản diện cũng khá đơn thuần, thậm chí còn không biết có loại biện pháp khác giam cầm như khảm người phụ nữ của mình vào xương cốt?
Càng suy nghĩ, Kha Mỹ Linh càng cảm thấy điều này có khả năng.
Dáng người trùm phản diện đẹp trai khôi ngô như vậy, ai lại dám mang chủ đề nhạy cảm đến trước mặt anh mà nói chứ?
“Cười ngây ngô cái gì thế em?” Tần Nguyên Cửu gõ vào trán cô: “Mau rửa mặt rồi đi ngủ thôi!”
Kha Mỹ Linh hướng về phía anh cười khúc khích gật đầu: “Được rồi, tiểu nhân đi ngay đây ạ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Kha Mỹ Linh lôi kéo cha ruột và Tần Nguyên Cửu và trưởng thôn đến công xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-270.html.]
Trước hết là nói về chuyện đào kênh, sau đó lại nói về chuyện mua gạch với giá thấp.
Chủ nhiệm công xã đang nâng chén trà mua từ thủ đô về, đứng dưới mái hiên nhấp một ngụm, thấy bọn họ tới, vội vàng tiến lên chào hỏi, tự mình rót bốn chén trà nóng.
Lá trà này nói là hàng tồn kho, nhưng cũng phải xem là lấy từ đâu. Bởi vì được các thủ trưởng lên tiếng lấy, cho nên hợp tác xã cũng đưa ra loại tồn kho không tệ.
Cái niên đại này nào có tồn kho chân chính chứ, vật tư vẫn khan hiếm vô cùng, giống như là vật phẩm lỗi mua bán với giá thấp, trên thực tế đều để tiêu dùng nội bộ viên chức.
Chính là nhóm tồn kho năm trước còn chưa phân tán ra ngoài, đã bị Tần Nguyên Cửu chặn lại.
Trong công xã có mẻ trà này, chủ nhiệm công xã đãi khách cảm thấy vô cùng có mặt mũi, thậm chí còn chia cho lãnh đạo phía trên, bạn bè thân thiết một phần.
“Các người không đến, tôi cũng định đi xe đến thôn Lạc Phượng một chuyến đấy.” Chủ nhiệm công xã cười nói: “Đã phê cho hàng hóa ngày hôm qua nhập kho, đồ vật bây giờ đúng là nhiều!”
Trưởng thôn cũng không quá khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm công xã, đây là sổ chữ ký miễn trách nhiệm của thôn chúng ta, ông nhìn xem.”
“Thôn chúng ta tất cả có sáu mươi ba hộ gia đình, tám trăm chín mươi lăm người. Ngoại trừ bốn hộ mười lăm người không tham gia kế hoạch chăn nuôi, còn lại toàn bộ đều tích cực hưởng ứng!”
Ba hộ vắt cổ chày ra nước kia và phòng thứ hai của nhà họ Kha không có thịt heo rừng.
“Mỗi hộ là một đơn vị chăn nuôi nhỏ, lập phòng chuồng trại ở trên đỉnh núi, tất cả cần năm mươi chín cái. Chúng tôi nghĩ nên dùng đá ở móng, một là vô cùng kiên cố, thứ hai là phòng ẩm, phòng sâu kiến.”
“Phòng ở thì dùng gỗ bên ngoài cùng với bùn trộn sỏi trát lên, bên trong xây một lớp gạch, trên nóc nhà tranh cũng lợp một lớp ngói, hoàn cảnh khô ráo, sạch sẽ, mới giúp gia cầm gia súc ở thoải mái dễ chịu, có thể tăng cường đẻ trứng sinh sữa!”
“Mà như vậy còn tiết kiệm được nhiên liệu.”