Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:18:51
Lượt xem: 119

“Sư phụ ăn đi, đám lợn rừng do tôi phát hiện ra đấy, nhà chúng tôi được phân hơn năm mươi cân thịt lận.” Kha Mỹ Linh cười: “Ăn một bát, mang về một bát. Tôi nói cho mà biết nhé, đám lợn rừng này đều ăn nhân sâm trên núi mà lớn đấy, người già trẻ nhỏ ăn đều bổ não, tráng thân, nói không chừng các người còn có thể sinh ra vài sinh viên đấy.”

Tần Nguyên Cửu cạn lời búng trán cô: “Mau ăn đồ của em đi.”

Cô nhóc không giấu được chuyện gì, hận không thể nói với người ta lợn rừng kia ăn tiên đan diệu dược, mọi người đều đến quảng cáo đi...

Hai sư phụ hiếu kỳ hỏi: “Đồng chí nhỏ, sao cháu biết lợn rừng này ăn nhân sâm mà lớn?”

Kha Mỹ Linh đảo mắt, tiếp tục cười nói phét: “Cháu là thầy thuốc, có thể nhìn ra thể chất của đám lợn kia không bình thường, hơn nữa bởi vì chúng ăn kỳ hoa dị thảo, đủ loại thuốc quý trong thời gian dài đương nhiên sẽ thành thứ thuốc bổ khó có được.”

“Loại thuốc bổ này có lợi cho cho mọi người hấp thụ.”

“Phải biết phàm là chuyện kỳ lạ thì nhất định sẽ có nguyên nhân. Mọi người đã ai nghe nói đến bầy lợn rừng bị sói đuổi kẹt vào đá chưa?”

“Nói không chừng bầy sói cũng biết thịt lợn rừng này rất bổ đó.”

Hai sư phụ kia cười cười, không coi là thật.

Dù cho lợn rừng ăn cái gì thì cũng chỉ là thịt lợn rừng mà thôi.

Có điều bọn họ không kháng cự lại được sự mê hoặc của thịt kia, đón lấy cái giỏ rồi cắm đầu ăn.

Vừa ăn một miếng thịt, hai mắt họ đã kích động đến trào lệ, ngon quá!

Bọn họ là công nhân viên chức trong xưởng thịt, cứ dăm ba ngày là có thịt ăn, nhưng từ trước đến nay chưa được ăn món nào tươi ngon, thơm phức như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-237.html.]

Ăn một miếng bọn họ đã không nỡ ăn nữa mà muốn mang về nhà cho già trẻ trong nhà nếm thử.

Tần Nguyên Cửu cười khẽ, đưa một bát nữa qua: “Hai sư phụ còn có việc phải làm, ăn bát này lót dạ trước đã, lát nữa lại mang thêm đồ ăn của thôn chúng tôi về nhà cho mọi người nếm thử.”

Hai người kia cười ngại ngùng, không từ chối nữa, có điều họ cũng chỉ ăn một phần ba bát. Bọn họ mang theo cơm hộp trong xe, thế là họ bưng giỏ tre, chạy một mạch, đổ đồ trong bát sứ vào.

Tần Nguyên Cửu ăn xong thì gọi người khiêng thịt lợn đồ tể đã g.i.ế.c xong lên xe.

Trong công xã cũng để lại ba con, số còn lại được vác hết lên xe.

Đợi đồ tể, nhân viên công xã đều rời đi hết, mọi người mới vây quanh Tần Nguyên Cửu hỏi chuyện làm đến đâu rồi.

Xã trưởng chưa đưa người đi, đợi anh báo cáo.

“Nếu như thịt có thể bán thẳng cho xưởng thịt, vậy thì sẽ được giá hơn bán cho người bình thường một chút, nhưng sau khi gia công xong, giá cả thành phẩm có thể tăng gấp mấy lần.”

“Đương nhiên trong đó có phí gia công, phí gia vị, phí vận chuyển, lãi của bên phân phối, vân vân, có điều lợi nhuận cũng rất khả quan.”

“Vì thế tôi bàn bạc với giám đốc xưởng thịt rồi, bọn họ gia công cho chúng ta, tự chúng ta sẽ tìm người để bán.”

Mọi người đều không biết, đến cả trưởng thôn và xã trưởng cũng lo lắng.

“Đồng chí Tiểu Tần, chúng ta đều là người nông thôn, muốn dùng thịt lợn kiếm chút tiền, bán cho xưởng thịt cũng tốt lắm rồi.”

“Đúng thế, thịt lợn rừng là nhóc bảy nhà họ Kha phát hiện ra, đối với chúng tôi mà nói, đây là đồ miễn phí. Chúng tôi không cần nhiều, thuận lợi, ổn định bán ra là được, thêm chút đồ cho mọi người là ổn rồi.”

Loading...