Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:14:58
Lượt xem: 151
Cơ bắp người đàn ông rắn chắc, đường nét rõ ràng, tràn đầy sức mạnh, quả nhiên trùm phản diện có cấu hình cao.
Người con gái được ôm trong vòng tay ấy chắc chắn sẽ vô cùng có cảm giác an toàn.
Có điều, một người đàn ông không phải chỉ tắm trong dăm ba phút thôi sao, sao lại lề mà lề mề như con gái thế, vừa gội đầu vừa dùng xà phòng!
Không phải vừa nãy anh tắm một lần rồi à?
Kha Mỹ Linh bĩu môi, sốt ruột nhìn đồng hồ, cô nhìn đến mất kiên nhẫn rồi.
Buổi tối, thời gian quý như vàng đấy, cô có quá nhiều chuyện phải làm, không thể kéo dài được.
Tần Nguyên Cửu cảm nhận được sự sốt ruột của cô gái, anh bất đắc dĩ đẩy nhanh tốc độ dội nước, thực sự là cô nhóc còn chưa lớn, không chịu được trêu đùa.
Bên này anh vừa thu dọn xong xuôi, bước vào phòng, bên kia cô đã rón rén mở cửa, giống như con mèo, nhảy ra sau núi rồi lẩn mất.
Tần Nguyên Cửu nhướng mày, cười khẽ, anh cũng mặc quần áo đen rồi theo sau cô, nhìn cô vợ nhỏ định bày trò gì.
Ban đầu Kha Mỹ Linh muốn nuôi mấy con lợn mập mạp tai to, sau đó chia cho mỗi một thôn dân nhưng cô nghĩ tới bây giờ mới chỉ là tháng mười âm lịch, còn cách thời gian chia thịt lợn cuối năm hai tháng nữa.
Mà sang năm cô với các anh trai phải lên huyện thành học rồi, vì thế Kha Mỹ Linh chuyển mục tiêu sang đám lợn rừng sau núi.
Mọi người thu hoạch xong vụ thu đông, rất mệt mỏi, dù cho mở nhà ăn lớn thì ai cũng gầy đi một chút. Rất ít người giống nhà họ Kha, cứ cách ba đến năm ngày là lại có thịt, cá, trứng để bồi bổ.
Bụng ăn còn không no, làm sao có thể theo đuổi thứ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-229.html.]
Bọn họ hận đến có thể bất động thì sẽ bất động để tiết kiệm lương thực, chuyện này thực tế hơn những việc khác.
Có điều thôn dân dựa vào ngọn núi phía sau, cứ hai, ba ngày là lại tổ chức một buổi săn mùa đông, một là vì để thêm chút đồ bỏ bụng cho thôn dân, hai là hạn chế mối đe dọa khi thú trong rừng tăng đột biến.
Trong sách, chính là vào năm nay, dã thú sẽ xuống núi, không chỉ cắn c.h.ế.t gia súc trong nhà mà còn tấn công thôn dân, tạo thành thương vong to lớn.
Vì thế, sau khi qua đầu năm mới lạnh lẽo, bi thương, trưởng thôn đã tập hợp nhóm trai tráng trong thôn lên núi báo thù, cũng vào lần này, cha cô táng thân trong miệng hổ.
Nhớ tới lão tứ nhà họ Kha đối xử rất tốt với cô, trong mắt Kha Mỹ Linh hiện lên sự độc ác, tốc độ của cô nhanh đến cực điểm.
Cô rải thần thức càn quét, bao vây dãy núi quanh thôn Lạc Phượng chặt chẽ, phát hiện được mười mấy bầy sói, mười sáu con hổ cả lớn cả nhỏ, hai mươi mấy con báo, gấu cũng hơn hai chục con...
Kha Mỹ Linh sẽ không ngu ngốc mà đi tiêu diệt mãnh thú như sói với hổ, cắt đứt bi kịch của cha mình.
Bản thân thiên nhiên chính là một cỗ máy lọc tinh tế, thông qua chuỗi thức ăn, cơ chế về kẻ mạnh và yếu đạt tới sự cân bằng vi diệu.
Cô lựa chọn một lúc lâu mới chọn được con sói đầu đàn có nhúm lông trắng trên đầu, vua sói thân hình rắn chắc, oai phong, cô nhét vào miệng nó một viên Linh Thú đan.
Sinh mạng của thú mạnh mẽ hơn con người mà linh tính cùng với năng lực nhẫn nại của loài sói không tệ, sau khi vượt qua nỗi đau tẩy rửa kinh mạch, lông trên người vua sói mềm mượt, đen bóng, không có màu sắc khác pha trộn vào, đôi mắt xanh linh động, ba phần hung tàn, dã tính cũng biến mất.
Nó thân mật tru lên mấy tiếng, cái đầu thò lại gần thăm dò Kha Mỹ Linh.
Cô bật cười, xoa đầu nó: “Sau này mày chính là vua của khu rừng này, mong mày có thể tu luyện cho tốt, sớm ngày khai mở linh trí.”
Vua sói nhẹ nhàng hú lên như hiểu mà đáp lại.