Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:10:13
Lượt xem: 158
Chỉ là mấy phút ngắn ngủi thôi, bà ấy đã nghĩ rất nhiều.
Nếu bà ấy nghiên cứu đến chết, vậy thì bà ấy nhất định phải sắp xếp tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian có hạn này!
Kha Mỹ Linh đột nhiên cười nhẹ: “Ông Tiết, bà Triệu, tình hình sức khỏe của ông bà đúng là rất đáng lo ngại.”
“Nhưng nếu hai người tin tưởng cháu, chắc chắn cháu sẽ cố hết sức mình, để hai người sống thêm mấy chục năm nữa, trở thành người dẫn đầu trong ngành, thành thọ tinh của nhân gian!”
“Tiền đề là, hai người phải nghiêm khắc tuân theo lời dặn của bác sĩ, nếu không không ai cứu được hai người đâu.”
Ông Tiết thở dài, vội vàng gật đầu: “Đồng chí Tiểu Kha nói đúng lắm, nếu chúng ta giữ gìn sức khỏe thì còn có thể cống hiến cho đất nước mấy chục năm nữa. Nhưng chúng ta nóng ruột muốn thành công mà tiêu hao sinh mệnh, đó chính là hành vi ngu ngốc!”
“Đúng thế, Hạ Hoa chúng ta không thiếu nhất chính là nhân tài, hai lão già như chúng ta không phục không được rồi.” Bà Triệu cảm thán không thôi.
Kha Mỹ Linh đảo mắt: “Sức khỏe của hai ông bà phải điều chỉnh trong thời gian dài, như vậy đi, ông bà theo cháu với Tần Nguyên Cửu đến thôn Lạc Phượng nghỉ ngơi hai tháng nhé.”
“Đảm bảo lúc hai ông bà quay lại thủ đô, bất kể là sức khỏe hay tinh thần đều sẽ dừng lại ở tuổi hai mươi.”
Hai người già nhìn nhau, trong lòng vẫn luyến tiếc công việc, do dự một lát, vẫn là ông Tiết gật đầu: “Được, chúng tôi nghe theo lời thầy thuốc nhỏ.”
“Có điều hai chúng tôi còn có chuyện phải sắp xếp, muộn nhất là hai, ba ngày nữa.”
Kha Mỹ Linh cười đồng ý: “Không nóng vội, dù sao bây giờ cháu cũng là người rảnh rang.”
Sau khi ra khỏi thư phòng, Tống Nham Bách bước lên trước, lo lắng nhìn hai người già.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-216.html.]
“Không có chuyện gì lớn cả.” Bà Triệu cười nói.
Lúc này sắc mặt bà đã khôi phục lại như thường: “Thầy thuốc Tiểu Kha muốn dẫn chúng tôi xuống thôn quê, điều chỉnh lại thân thể hai tháng.”
“Đúng lúc nhiều năm như thế, chúng tôi đều chuẩn bị lên kinh đô nên vui vẻ nghỉ ngơi hai tháng, điều trị ít bệnh cũ. Dùng nhiệt huyết tràn trề và thái độ tích cực để lao vào công việc lần nữa.
Tống Nham Bách quay đầy nhìn Kha Mỹ Linh đang gặp chuối, anh ấy thở phào: “Thầy cô, hai người nên làm thế từ sớm. Cái gọi là mài d.a.o sắc không chặt củi, lời nói thô nhưng đạo lý không thô, hai người giữ gìn sức khỏe, đám trẻ bọn con mới yên tâm!”
Hai người già giữ đám Kha Mỹ Linh lại ăn cơm tối.
Có điều Kha Mỹ Linh vẫn muốn tìm thể diện cho chị gái Hàng Vũ Đồng nên sau khi rời khỏi nhà họ Tiết, bọn họ trực tiếp tới hợp tác xã cung ứng tiếp thị, mua mấy cuộn len đủ mọi màu sắc.”
“Chị Đồng, đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, nghe nói tối nay có sủi cảo thịt heo với hành đó.” Kha Mỹ Linh nhớ tới tối qua nhân viên phục vụ viết lên bản đen, cô không nhịn được lau miệng.
Bước chân Hàng Vũ Đồng nặn nề, cô ấy lắc đầu: “Thôi vậy, hai người đi đi, chị đến nhà ăn ăn chút bánh bao với rau là được rồi.”
Nhân viên công chức trong nhà khách ít, tất cả mấy nhân viên trong đơn vị đều đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm.
Cơm ở bệnh viện thoải mái, còn mất có mười mấy phút đi bộ, Hàng Vũ Đồng không có bạn bè, trên cơ bản đều không muốn bước chân, tự mình ăn chút bánh, luộc quả trứng, pha chút sữa, nấu thêm chút mì, gặm thịt khô qua bữa.
Lúc mới đến phía bắc thành phố được một tuần, cô ấy sút năm cân.
“Đi thôi, đi thôi.” Kha Mỹ Linh cười kéo cô ấy tới nhà ăn quốc doanh.
“Không được, có lúc chị gái chị đến thăm chị, nếu để nhân viên trong tiệm cơm quốc doanh phía nam nhìn thấy, chị sẽ thảm lắm đấy!” Hàng Vũ Đồng ôm lấy cột điện bên đường, khóc không ra nước mắt.
“Hơn nữa đầu bếp Lý ở phía bắc biết chị là kẻ phản bội, ông ấy sẽ ghim chị gái chị.”