Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-06-15 17:29:39
Lượt xem: 162
“Cả ngày em ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn cũng không sợ thì anh có gì phải sợ?” Tần Nguyên Cửu bực mình kéo cô lại: “Cùng lắm thì chúng ta làm đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn!”
Thời sau, bệnh lao phổi chẳng đáng là gì nhưng vấn đề là trình độ y học trước mắt không thể khống chế được nó.
Cô vẫn to gan như trước, không nghĩ đến hậu quả nên chạm vào.
Anh không phải lo lắng thái quá về cô, tốt xấu gì cô cũng là cá chép nhỏ tụ hội đủ vận may trong thiên hạ, nào có dễ dàng bị dính phải thứ ô uế đó.
Nếu lo lắng cũng là lo lắng cho người trong lòng đừng thảm quá.
Đèn đường chiếu xuống ánh sáng mờ tối, mọi người đều ăn cơm xong, ra ngoài tản bộ, đám trẻ đuổi bắt nô đùa, cuộc sống vô cùng hài hòa và êm đầm, dù ngửi thấy mùi gió thu se lạnh mang theo lá rơi, họ đều có cảm giác biết ơn ngày hôm nay.
Còn sống, có thể không thấy sự xấu xa của nhân gian, bảo vệ giới hạn mấu chốt của cuộc sống, đúng là quá xa xỉ.
Vừa mới cảm thán như thế, Kha Mỹ Linh kiệt sức, cô như món đồ treo trên người Tần Nguyên Cửu, xoa cái bụng đáng thương nói: “Đồng chí Tần, em đói rồi...”
“Đi thôi, vừa nãy anh thấy em còn chưa làm việc xong nên đã dặn đầu bếp của nhà ăn quốc doanh làm một phần mì kéo tay chưa nấu chín, anh còn mua chút rau với thịt. Đợi lát nữa quay lại nhà khách, chúng ta mượn bếp với nồi, nấu mì ăn.”
Kha Mỹ Linh vội vàng gật đầu, lúc này, cô đột nhiên thấy có hơi không đúng, vội vàng kéo anh về nhà khách.
Tần Nguyên Cửu chân dài bước nhanh, cô chân ngắn bọc đường bị bỏ lại nên phải chạy.
Trùng hợp thay chị lễ tân ở nhà khách này lại là chị gái đến từ nhà khách phía bắc thành phố!
“Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, sao chị lại đến đây làm việc thế?”
Kha Mỹ Linh hưng phấn chạy qua, bò lên bàn, cười tủm tỉm chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-203.html.]
Chị gái kia mím môi cười, sau đó gương mặt quả táo nhăn lại: “Tôi cũng không muốn, còn không phải là trước đó gặp phải tên mặt dày mày dạn, cứ quấn lấy tôi đòi hẹn hò sao.”
“Mặt người dạ thú, nhân phẩm ghê tởm, nếu như không phải tôi thấy anh ta dẫn theo một cô bé đến quán. Chắc chắn sẽ bị bẫy chết!”
“Nhà anh ta có chút cơ cấu. Bọn tôi không thể làm gì anh ta, chỉ có thể lôi kéo quan hệ, điều tôi đến nơi này thôi.”
Cô gái nhỏ bĩu môi: “Công việc bây giờ nào có dễ điều động? Chủ yếu là người nhà tôi đều ở bắc thành phố, nếu như chỉ có một mình tôi ở nam thành phố, vẫn là trực ca đêm năm này, có một ngày nghỉ, chỉ là đi từ phía nam đến phía bắc thành phố mất đến hai tiếng đồng hồ.”
“Tôi chỉ có thể cách hai tuần về nhà một chuyến, còn phải đổi ca làm với người khác mới được nữa.”
Nghĩ lại lúc trước cô ấy cũng là cục cưng trong nhà, có gì ăn ngon, mặc đẹp đều không thiếu phần nào.
Mà nhà ăn quốc doanh bên này với phía bắc thành phố là đối thủ cạnh tranh, cô ấy xỉa răng thôi cũng phải nhìn sắc mặt người khác chứ đừng nói đến những thứ khác, vừa nhắc thôi đã có thể bị từ chối từ ngoài cửa!
Bây giờ một mình cô ấy bơ vơ ở nơi đây, cả người đều không có tinh thần.
Kha Mỹ Linh cười nói: “Chị ơi, sang năm em qua đây học rồi, là trường đại học Bách Khoa tỉnh đó. Đến lúc đó, em đi chơi với chị nhé!”
“Thật không?” Chị lễ tân cười hỏi.
“Đương nhiên rồi, lẽ nào em không giống sinh viên sao?” Kha Mỹ Linh quay một vòng: “Không chỉ có em, còn có cả chồng em và năm người anh trai của em nữa.”
Nói đến đây, cô cười rồi thì thầm với chị lễ tân: “Năm anh trai của em vừa cao lớn, khỏe mạnh, vừa đẹp trai ngời ngời.”
Tốt xấu gì các anh trai cũng có thân phận là sinh viên đại học, âm thầm dạy dỗ chút là có thể trở thành đối tượng kết hôn được săn đón.
Chị gái lễ tân lập tức xấu hổ đỏ cả mặt: “Chị, chị không hiểu em đang nói gì cả!”