Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:31:26
Lượt xem: 176
Hoàng Phương Bân và Kha Vân Nguyệt đều viết thư đảm bảo và giấy nợ, sau đó mới ôm đầu rời đi.
Chuyện này kết thúc, Kha Nguyên Đại lấy đơn xin sau đó giao cho trưởng thôn lần nữa.
Trưởng thôn nhận lấy, thận trọng nhìn mẫu đơn bên trong, xác nhận không có sai lầm gì nữa mới để cho anh em Kha Nguyên Đại giám sát toàn bộ quá trình đóng dấu rồi gửi lên.
Kha Mỹ Linh ngồi không yên nữa, trong lòng nhung nhớ ngôi nhà nhỏ thuộc đại học nông nghiệp tỉnh.
“Trĩ à?” Tần Nguyên Cửu ngồi nhặt lạc giúp bà nội, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên mà hỏi.
Kha Mỹ Linh cảm thấy bản thân sắp biến thành cá nóc rồi, cả ngày bị anh chọc tức.
Cô đá anh: “Anh không chỉ trĩ m.ô.n.g mà còn trĩ miệng, trĩ đầu, cả người đều trĩ.”
“Em nhìn thấy rồi à?” Mặc anh vẫn không chút cảm xúc làm lửa giận của cô bùng lên mạnh hơn, khóe mắt khóa chặt vào con mèo hoang nhỏ đang xù lông.
“Hừ.” Cô quay đầu kéo bà cụ, thì thầm vào tai bà: “Bà nội, tối qua cháu nằm mơ, mơ thấy sư phụ phát cho cháu một nhiệm vụ.”
“Sư phụ nói, phù y là bác sĩ, nếu đã có khả năng chữa bệnh thần kỳ thì phải gánh lấy trách nhiệm cứu vớt thế nhân. Đại học công nghiệp có một vị giáo viên đã bồi dưỡng ra bao nhân tài ưu tú cho quốc gia nay mắc bệnh, loại bệnh này trước mắt khó mà trị khỏi, vì thế sư phụ hy vọng cháu đến xem xem.”
Mặc dù trên phương diện này, bà cụ có khả năng chấp nhận mạnh mẽ nhưng bà ấy vẫn còn kính sợ, bà cụ chắp tay lại, sau khi lẩm nhẩm niệm.
Bà ấy hơi nhíu mày, do dự hỏi: “Bảo Nhi, cháu học thế nào rồi?”
“Nghe nói làm đại phu không dễ đâu, thuốc không thể uống lung tung, châm cũng không được cắm linh tinh, sẽ xảy ra án mạn đấy.”
Kha Mỹ Linh cười nói: “Bà nội, bà yên tâm đi, cứ đến tối là cháu lại chẩn đoán trị liệu cho người bệnh như này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-193.html.]
Bà cụ thở phào, nắm lấy tay cô, khuôn mặt hiện lên nụ cười vui vẻ: “Bảo Nhi, phúc khí của cháu tốt, bà nội rất mừng. Nhưng bà nội càng mừng, sau này cháu có thể thông qua sự cố gắng của bản thân để làm chuyện mình thích, giúp đỡ nhiều người hơn.”
“Chuyện làm ô uế phúc khí, chúng ta không thể làm lâu dài, ai biết được liệu phúc khí của cháu có bị tổn hại hay không.”
Kha Mỹ Linh gật đầu liên tục, đáp lại lời dạy dỗ của bà cụ.
“Trời còn sớm, mấy đứa đi sớm về sớm nhé.” Nói xong, bà cụ bảo mẹ Kha cho bọn họ chút đồ ăn đi đường.
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: “Đi đâu?”
“Đi thăm họ hàng.” Bà cụ thuận miệng nói: “Lúc trước bà dì con bé bị bệnh, đúng lúc các cháu không có việc gì, thay bà đi một chuyến đến huyện thành, đưa cho bà dì chút đồ ăn.”
“Bảo Nhi từ nhỏ đến lớn đều theo một vị đại phu trên núi học y, bình thường sách y cũng không rời tay. Lần này để con bé đi xem thử, nói không chừng còn có thể giúp đỡ.”
Kha Mỹ Linh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ như cao nhân.
Tần Nguyên Cửu cười gật đầu, cũng phụ họa theo, dáng vẻ như thể chưa thấy cao nhân bao giờ, anh đánh giá cô gái nhỏ đuôi đang vểnh lên trời.
Dưới sự chỉ huy của Kha Mỹ Linh, mẹ Kha làm tám cái hamburger kẹp thịt, tương, ớt xanh theo kiểu của người Hoa, sau đó bỏ vào trong giỏ, lại cho thêm quả quýt nhỏ, quả khô, kẹo, điểm tâm, gần như bọc hết một nửa đồ Kha Mỹ Linh mang đến vào.
Hai người cầm đồ lên rồi lại cầm lên.
Tần Nguyên Cửu đạp xe đạp chở cô, mà cô buộc cái túi quanh eo, một tay hào phóng quấn lấy tay người đàn ông, một tay khác không ngừng móc đồ ăn trong túi, dọc đường, cô chưa từng ngừng miệng.
Bọn họ đến gửi xe đạp trong cục cảnh sát như mọi khi, trùng hợp gặp được đồng chí đến huyện thành họp nên lại quá giang một đoạn .
Kha Mỹ Linh vô cùng đắc ý hưởng thụ cái mạng cá chép của mình.