Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:20:41
Lượt xem: 166
Hai gia đình đã hứa hôn từ trước, sắp kết hôn rồi.
Nhà họ Thang cũng chuẩn bị phòng mới, lại còn có cả đồ gia dụng bằng trúc xinh đẹp, gọn gàng.
Nhưng nhà cô gái kia đổi ý, cãi cọ um lên đòi hủy hôn, lại còn không muốn trả lại tiền đính hôn lúc trước!
Không chỉ có thể, người nhà kia còn nói xấu nhà họ Thang không ít, gần như phá hủy hoàn toàn danh tiếng của Thang Cẩm Hán.
Người nhà họ Thang bị hành vi vô liêm sỉ của bọn họ chọc tức không nhẹ, nhưng mọi người cũng mừng vì chưa thành hôn, nên họ dứt khoát không làm gì cả, cứ thế hủy bỏ cuộc hôn sự này.
Mẹ Thang cũng thề rằng phải tìm cho con trai út một cô gái hiền thục, xinh đẹp hơn cô gái kia gấp trăm, ngàn lần.
Sau khi hủy hôn, cô gái kia bất ngờ quay người gả cho Tiền Tăng Cương...
Những ngày đó, mặt mũi Thang Cẩm Hán đều âm u, bản thân anh ấy là một chàng trai tốt, thế mà tự nhiên lại biến thành hàng tồn kho.
Lúc anh ấy lên núi tìm đồ thịt rừng thì “trùng hợp” gặp được Đào Vũ Sương.
“Anh không nỡ buông cô gái kia đến thế sao?”
Chị ta lạnh mặt: “Đến cả em họ anh cũng không có cách khiến anh vui vẻ?”
Thang Cẩm Hán nhíu mày liếc chị ta rồi lạnh lùng nói: “Đồng chí Đào, đầu tiên tôi chỉ để ý sao mình lại gặp phải mối hôn sự kinh tởm như thế, tôi không có bất kỳ liên quan gì tới đồng chí Trương kia, chúng tôi nói chuyện với nhau còn chưa quá hai câu.”
“Thứ hai, em gái tôi có liên quan gì đến chuyện này?”
Đào Vũ Sương hiếu kỳ, tiến lên trước, không nhịn được hỏi: “Thang Cẩm Hán, anh không cảm thấy tôi rất đẹp sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-162.html.]
Bản thân chị ta là hồ tiên, dù cho chị ta đĩnh đạc, đàng hoàng thì cả người từ trên xuống dưới vẫn mang theo sự quyến rũ theo bản năng.
Trừ phi là người đàn ông có ý chí vô cùng kiên định, nếu không rất khó nhìn chị ta mà như không thấy.
Thang Cẩm Hán nhìn chị ta, cảm thấy quái lạ: “Đồng chí Đào, cô là một cô gái, sao lại quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi, còn hỏi tôi cô có đẹp không nữa.”
“Làm vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm."
Đào Vũ Sương tức giận đá anh ấy: “Đồ đần này! Tôi cảm thấy anh vì một cô gái sáng nắng chiều mưa mà liên lụy nửa đời còn lại, không đáng giá.”
Đầu óc Thang Cẩm Hán thông minh nhất nhà họ Thang, anh ấy hơi dịch chân, lập tức tiến lên, đi vòng ra trước cái cây to, lạnh mặt hỏi: “Nếu như tôi không hiểu sai, nhà họ Trương muốn hủy hôn là do đồng chí Đào động tay động chân vào?”
Đào Vũ Sương sửng sốt, hơi thở ngang ngược của người đàn ông bao trùm lên, làm mặt chị ta đỏ bừng.
Chị ta, chị ta đã năm trăm tuổi rồi nhưng vẫn là hồ ly còn trinh trắng, trước đây hóa hình không ổn định, lúc nam lúc nữ, mà chị ta không thông qua thải bổ để đề cao tu vi là vì chị ta không có suy nghĩ gì vượt qua tình hữu nghị với con người.
Thiên tuyết hồ trưởng thành khá muộn, năm trăm tuổi mới được xem là thành niên, có thể lựa chọn giới tính.
Cũng không biết tại sao, chị ta xoắn xuýt suốt mấy trăm năm trời, nhưng từ khi mọc ra cái đuôi thứ năm, chị ta đã không chút do dự nào mà chọn giới tính nữ, lại còn là loại mỹ nhân được người người khen ngợi mà vị trạng nguyên nào đó vẽ ra!
Giới tính đã được định rồi, chị ta cũng có tính cách của cô gái nhỏ, lúc này nào có thể chịu được loại kích thích như thế.
“Tôi, tôi không làm.” Chị ta chột dạ nghiêng đầu, đôi mắt đảo quanh vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ, không ngừng nhìn về phía anh ấy.
Người nhà họ Thang có tướng mạo không tệ, Thang Cẩm Hán cao to, trắng trẻo, quanh năm làm việc trên ruộng đồng, cả người đầy cơ bắp, bình thường chơi cùng với mấy anh trai con nhà cô, trên người cũng bị lây chút cà lơ phất phơ nên càng thêm có sức hút đàn ông.
Đào Vũ Sương nhũn chân, không nhịn được giơ tay bám vào cánh tay anh ấy.
Thang Cẩm Hán nhìn chằm chằm ngón tay thon dài như hành lá, tai anh ấy cũng đỏ lên như có thể nhỏ ra máu, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào.