Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:19:17
Lượt xem: 244
“Sao thế, anh còn có chuyện gì à?” Kha Mỹ Linh hiếu kỳ ghé lại gần rồi hỏi.
“Em.” Tần Nguyên Cửu mở lời, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngày mai với ngày kia, em sẽ không bị phòng hai nhà họ Kha với Kha Vân Nguyệt đè ép đâu.”
Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu: “Chắc chắn rồi, không có miếng cũng phải có tiếng chứ, em không phải tò he, ai thích nặn thế nào thì nặn, em thích nhất là cho người ta một kích chí mạng vào lúc họ điên cuồng nhất.”
Tần Nguyên Cửu liếc xéo cô, lạnh lùng chế nhạo: “Vậy được, anh sẽ học hỏi triệt để.”
Anh từng thấy không ít người, cũng chỉ có cô có lòng dạ cứng rắn, khiến anh gần như không tìm ra cách nào đánh hạ.
Kha Mỹ Linh hiểu sai ý của anh, cho rằng bản thân đòi gả đã làm loạn kế hoạch của anh.
“Dù sao chúng ta cũng đăng ký kết hôn rồi, không cho anh hối hận.” Cô lắc đầu, cảm ơn bản thân vì sự thẳng thắn lúc đầu.
Loại người lạnh lùng như anh không thích hợp dùng cách thức nước ấm nấu ếch, lâu ngày sinh tình, chẳng bằng ngay từ đầu tỏ ý hai người sẽ chân chính bầu bạn sống qua ngày.
“Những chuyện anh làm, từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận.” Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói: “Cũng mong đồng chí Kha có thể trước sau như một.”
Mấy lời này nghe cứ là lạ sao ấy?
Kha Mỹ Linh không có suy nghĩ yêu đương, kiếp trước cô quen nhiều đàn ông như thế mà cũng chả có ai mang đến cho cô cảm giác mãnh liệt hơn đại lão, huống chi là kiếp này.
Về đến nhà, Kha Mỹ Linh tiến vào phòng ngủ, lấy cớ nghỉ ngơi rồi sốt ruột thu nhận tin tức về nhiệm vụ nhánh.
Chị dâu nhỏ tên Đào Vũ Sương, là một tiểu hồ tiên có tu vi năm trăm năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-158.html.]
Ban đầu chị ta sống ở trong yêu giới, nơi đó linh khí nồng đậm, tinh hoa nhật nguyệt rất thuần khiết. Rất nhiều tiểu yêu giống chị ta đều một lòng hướng đạo, bắt đầu từ lúc còn vô tri đã không ngừng tu luyện, cố chấp như khắc vào xương.
Có điều các tiểu hồ tiên tương đối lanh lợi và lười biếng, họ vừa chơi đùa vừa tu luyện, đặc biệt là một trăm năm sau khi hóa hình, họ chỉ quan tâm đến hưởng lạc, nô đùa, không muốn phát triển thêm nữa.
Đào Vũ Sương là một trong số đó, lúc chị ta đuổi theo một con đom đóm, vô tình ra khỏi kết giới, bước vào nhân gian.
Không khí trong nhân gian đục ngầu, không thích hợp để tu luyện nhưng ngược lại, nó vừa hay hợp ý chị ta.
Ban ngày chị ta hóa thân thành thư sinh, lấy hình dáng con người du ngoạn khắp nơi, đến đêm tìm một rừng cây, suối chảy nào đó để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ít ỏi, vừa duy trì hình người, vừa che dấu yêu khí trên cơ thể.
Mỗi một trăm năm, hồ tiên lại mọc thêm một cái đuôi, đồng thời cũng sẽ thức tỉnh một loại dị năng, dị năng đầu tiên của Đào Vũ Sương là tránh họa! Dựa vào dị năng này, chị ta đã đi lướt qua hòa thượng và đạo sĩ vô số lần, bình yên sống cho đến tận ngày nay.
Thời chiến loạn, hồ tiên thấy được uy lực của thuốc súng, người vừa nhát gan, vừa thích thoải mái như chị ta chỉ có thể tạm thời lên núi lánh đời.
Năm ngoái là lúc chị ta tròn năm trăm tuổi, mỗi khi cái đuôi mọc ra, chị ta đều sẽ quay về nguyên hình!
Điều này tương đương với không có đồng loại bảo vệ, pháp lực vốn thấp kém lại bị kìm hãm, Đào Vũ Sương sắp phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm chưa được biết đến, mà dị năng tránh họa mỗi ngày chỉ được dùng một lần là hoàn toàn không đủ.
Chị ta vẫn như mọi khi, tìm một hang động bí ẩn, xung quanh dùng đá, rơm khô bố trí thành mê trận, bản thân vừa an tĩnh, vừa đau đớn vượt qua một trăm ngày.
Nhưng vào một ngày nọ, một con ch.ó cỏ quá đói khát đi lạc vào trong động, lại còn phá hỏng mê trận.
Sử dụng dị năng tránh họa để cảm nhận ra, chị ta tránh thoát được nguy hiểm, nhưng lại rơi vào bẫy của thợ săn trong làng Bạch Nam – Tiền Tăng Cương!
Nguyên thân của Đào Vũ Sương là một con hồ ly trắng như tuyết không có chút tạp chất, mắt thấy bản thân sắp bị lột da bán lấy tiền.
Hai mắt đẫm lệ, chị ta mạo hiểm mở miệng cầu xin: “Xin anh tha cho tôi đi, tôi sẽ báo đáp anh!”