Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:18:19
Lượt xem: 183
Kha Mỹ Linh trợn mắt nhìn Tần Nguyên Cửu chậm rãi cởi cúc áo.
Bây giờ trong đầu cô còn vang vọng lời chị dâu nhỏ miêu tả, mồ hôi lăn trên cơ thịt rắn chắc, tí tách rơi xuống đất...
Trước mắt có sẵn đàn ông rồi, cô nhộn nhạo, thực sự không nhịn được có hơi rung động.
“Đồng chí Tần, đây, đây là nhà bà ngoại em đấy, anh, anh đừng làm loạn.” Cô lắp bắp nói.
Tần Nguyên Cửu cười lạnh, bước từng bước ép người đến bên giường: “Sao anh lại không hiểu lời em nói nhỉ?”
“Anh là anh Cửu của em, còn có thể làm loạn sao?”
Kha Mỹ Linh đã đứng sát vào giường rồi, eo cũng ngả ra sau vì anh cúi người xuống: “Anh trai tốt, em sai rồi, anh đừng chấp nhặt với trẻ con!”
“Anh trai tốt? Ha...” Anh lại cúi về phía trước.
Kha Mỹ Linh bị dọa đến ngã phịch xuống giường, còn người đàn ông kia cũng thuận thế đè lên.
Mặc dù bình thường trên người Tần Nguyên Cửu sạch sẽ, mang theo mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt nhưng hơi thở ngang ngược mạnh mẽ của người đàn ông phủ lên cô như che trời lấp đất.
Lúc này trái tim Kha Mỹ Linh thình thịch thình thịch đập vô cùng nhanh, cuối cùng cô cũng ý thức được trùm phản diện Tần Nguyên Cửu quả thực là người đàn ông cực kỳ có sức hút.
Cô yếu ớt chống tay lên lồng n.g.ự.c anh, ây dô, rắn chắc thật đấy, thực sự thành từng khối luôn, hơn nữa anh còn cố ý run run...
Cuối cùng Tần Nguyên Cửu cũng giữ nguyên tư thế, chóp mũi hai người gần như chạm nhau, hơi thở giao hòa.
“Sờ đủ chưa?” Anh lạnh lùng hỏi: “Em cũng sờ các anh trai em như này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-155.html.]
“Sao có thể chứ, em có phải biến thái đâu!” Kha Mỹ Linh quay đầu phản bác lại trong vô thức.
“Vậy sau này còn xem anh thành anh trai không?”
Cô lập tức lắc đầu: “Không, không ạ.”
Tần Nguyên Cửu dừng lại đúng lúc, anh hài lòng đứng thẳng người dậy, ném cái áo vừa cởi ra lên người cô rồi xoay người rời đi.
Khuôn mặt trắng nõn của Kha Mỹ Linh ửng hồng, trong đôi mắt m.ô.n.g lung ngập tràn sự rực rỡ mê người, hương thơm nhàn nhạt và nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người con gái giống như tơ nhện có tính bền dẻo, từng vòng từng vòng quấn lấy trái tim người ta.
Anh mà còn ở lại nữa thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!
Kha Mỹ Linh ngây ngốc ôm áo khoác của anh, cô chớp mắt, rồi đột nhiên giống như bị bỏng, cô ném cái áo lên giường: “Dám dọa em! Nếu như không có hệ thống, em thực sự bị dáng vẻ của anh dọa sợ c.h.ế.t khiếp rồi!”
Cô nổi giận đùng đùng, đ.ấ.m vào cái áo kia mấy nhát: “Chỉ dám dọa em thôi sao?”
“Có bản lĩnh thì làm thật đi, dọa dẫm thì được coi là đàn ông gì chứ, hừ...” Cô kiêu ngạo ném cái áo ra, nhìn giá trị hòa bình đã đạt giới hạn cao nhất, cô hài lòng chạy ra khỏi phòng, đến xem thử người kia cởi áo ra xong đi làm gì rồi.
Trước khi mẹ Kha chưa lấy chồng, ở nhà mẹ, bà cũng được chiều chuộng, trong nhà có nhiều anh em trai, ít chị em gái.
Nhà người ta thì con trai là vàng bạc, con gái như cỏ rác nhưng ở chỗ của bà lại hoàn toàn ngược lại, bên trên bà có ba người anh trai yêu chiều, xung quanh cũng có một đám anh em họ, bên cạnh đó cũng có mẹ ruột và bà nội thiên vị, giỏi tẩy não.
Cũng không biết liệu có phải do phong thủy nhà họ Thang không mà thế hệ sau đó cũng toàn là bé trai, chỉ có duy nhất một đứa bé gái là con gái bà.
Bây giờ Tần Nguyên Cửu trở thành cháu rể nhà họ Thang, đương nhiên phải chịu cảnh bị mấy người đàn ông cùng thế hệ trêu chọc, làm khó dễ.
“Tiểu Tần.” Anh họ nhỏ là người thân thiết với nguyên chủ nhất, lúc này anh ấy đứng đó, hất hàm nói: “Mặc dù cậu có bản lĩnh lợp nhà ngói cho em gái tôi nhưng nhìn cái dáng người nhỏ bé của cậu, chắc chắn cậu không so được với tôi!”
Tần Nguyên Cửu cười nhạt: “Anh họ, chỉ nói mà không làm thì đều là khoác lác, chúng ta đấu xong rồi hẵng nói tiếp.”