Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:11:30
Lượt xem: 234
Bà cụ đánh giá người ta từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu liên tục: “Đẹp trai lắm, xứng đôi với bé ngoan nhà ta!”
Mẹ Kha thoát ra khỏi đám người vây quanh, còn thấy vài người đã từ chối con trai bà giờ đây đều đỏ mặt hối hận, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Bà cười nói: “Mẹ, mẹ không biết cháu ngoại với cháu rể của mình lợi hại thế nào đâu.”
“Bọn nó giúp đỡ đồng chí trong cục cảnh sát phá một án tử lớn. Tổ chức muốn thưởng lớn cho hai đứa nhỏ này nhưng bọn nó thông minh cơ trí, không đòi hỏi điều gì mà chỉ đề cập đến chuyện học đại học.
“Sau khi điều tra các đồng chí trong tổ chức thấy nhà chúng ta vừa hồng vừa chuyên, bọn nhỏ lại một lòng hướng về tổ chức, yêu học tập lại chịu nghiên cứu, vừa vung tay liền phê chuẩn bảy danh ngạch sinh viên công nông binh.”
“Hơn nữa còn cho bọn nó học bổng toàn phần, ăn cơm ngủ nghỉ đều không cần tiền, tổ chức còn chi trả thêm tiền nữa cơ.”
Mỗi lần bà nói xong một câu, các thôn dân đều nhịn không được hít một hơi.
Mẹ Kha bắt đầu lấy đồ vật từ trong túi của mình ra: “Khi đồng chí trong tổ chức đưa mẫu đơn cho bọn nhỏ còn mang theo thư cảm ơn của những người được giúp đỡ. Đó đều không phải là vật có giá trị gì nhưng tấm lòng của mọi người chúng ta cũng không thể trả về có phải không?”
“Bọn trẻ nhất quyết bắt con mang đồ đến cho mọi người, đây, nhìn cái bình mới tráng men có chữ vì dân phục vụ này xem, có phải rất đẹp hay không? Rất thích hợp cho hai người lớn tuổi cha mẹ mùa hè ngồi dưới gốc cây cổ thụ cong queo nói chuyện đó!”
“Hai cái phích nước nóng này để ở trong nhà, lúc nào cũng có thể uống được nước ấm…”
“Ba cái ấm nước bằng sắt này tặng cho ba anh trai, lúc đi làm đồng đều có thể mang theo, vừa to vừa chống rơi, hơn nữa còn thuận tiện.”
“Mấy chị dâu thì mỗi người một chiếc đèn pin, khi buổi tối đóng cửa, sáng dậy nấu cơm cũng không sợ dẫm phải phân chó…”
“Các cháu mỗi đứa một cây bút máy, một cuốn sổ ghi chép, mấy đứa tuổi vẫn chưa lớn, phải hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, học tập nhiều hơn, nói không chừng cơ hội sẽ tới…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-152.html.]
Một loạt đồ vật mới mẻ hiếm lạ được lấy ra, các thôn dân ghen tỵ không thôi, vẻ tươi cười cũng không duy trì nổi.
Bọn họ không thể không thừa nhận rằng đứa con gái út nhà họ Thang đúng là rơi trúng cái ổ có phúc, con gái con trai bà tương lai đều có tiền đồ, phúc khí hoàn toàn hưởng cũng không hết!
Kha Mỹ Linh bị loạt hành động khoe mẽ của mẹ Kha chọc tới nghẹn cười, gần như muốn ngất đi luôn.
Đợi mẹ Kha trút sạch những buồn bực tích tụ trong lòng suốt hai mươi năm qua ra hết, bọn họ mới đóng cửa lại cùng nhau ôn chuyện.
Lão tứ nhà họ Kha cũng đưa cho bà cụ một giỏ thịt rồi nói lại lời mẹ mình dặn.
“Ôi trời, mẹ mấy đứa cũng thật thà quá rồi, sao lại đưa nhiều thịt như vậy hả?”
“Mẹ con còn nói cảm ơn mẹ nữa, cảm ơn mẹ đã sinh cho nhà họ Kha một cô con dâu hiền thục như vậy.” Ông cười nói.
Mặt mẹ Kha đỏ lên, eo cũng ưỡn thẳng hơn: “Mẹ, ngày kia là ngày lành của cháu gái mẹ đó, mẹ dẫn theo anh trai chị dâu của con cùng với cháu trai cháu dâu và cả chắt đi chúc mừng nha!”
Ông cụ với bà cụ đều gật đầu thật mạnh: “Đây là điều đương nhiên, chuyện lớn của bé ngoan ai cũng không được bỏ lỡ.”
Vẻ mặt mẹ Kha nghiêm túc, bà nhấn mạnh lại lần nữa: “Cha, mẹ, ngày kia đồng thời có ba nhà đều gả con gái, Tiểu Bát của nhà lão nhị, còn có Vân Nguyệt nhà thôn trưởng. Một đứa gả đến xưởng dệt ở trấn trên, một đứa gả cho thanh niên tri thức trên huyện thành.”
“Chúng ta phải mạnh mẽ áp đảo bọn họ, hừ, một đứa đoạt hôn sự của Tiểu Ngư Nhi, một đứa thích giở trò chơi xấu với con bé. Chúng ta không thể để cho bọn họ cướp danh tiếng được!”
“Chưa đủ được.” Đám đàn ông nhà họ Thang nắm tay nói: “Linh Bảo Nhi, cháu ngoan ngoãn ở trong nhà chờ được gả đi, các cậu với các mợ sẽ cho cháu một màn đưa dâu nở mày nở mặt.”
Kha Mỹ Linh mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng có chút vui sướng!
Cô là con gái nhà giàu, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ai ai cũng không khỏi nảy sinh hoặc bị bắt nảy sinh tâm lý so bì.