Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:01:06
Lượt xem: 176
Kha Mỹ Linh bị những người dân quê mùa không có kiến thức này chọc cười, đây đã đâu vào đâu đâu?
Cô hơi ngây người, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Bây giờ cô đang hưởng thụ không khí gắn bó của nhà họ Kha nhưng nếu nhà mình độc lập phát triển sẽ kéo ra khoảng cách với nhà bác cả và nhà bác ba, vậy thì lúc bọn họ ở chung, cũng sẽ không được thân mật, tự nhiên như bây giờ nữa.
Mười năm qua, tình nghĩa trong lòng mọi người như ngọn nến lay lắt trong đêm tối, ánh nến nhỏ nhoi, lúc nào cũng có thể vụt tắt. Đã quen nhìn nhiều chuyện hung tàn lạnh lẽo, Kha Mỹ Linh vô cùng trân trọng những ngày tháng hiện giờ.
Cô hơi thở dài, ngoại trừ phải nâng đỡ các anh trai cùng với cha mẹ ra, bản thân cô cũng phải chăm lo cho nhà bác cả với nhà bác ba.
Kha Mỹ Linh đảo mắt, cười nhẹ rồi ôm vai bà cụ, thì thầm: “Bà nội, bà xem, cháu với các anh trai cháu lên tỉnh thành học đại học, đợi sau khi thi xong, chắc chắn tổ chức sẽ phân bọn cháu đến đơn vị, kém nhất cũng phải ở huyện nhỉ?”
“Đến lúc đó cháu đón cha mẹ cháu với ông bà lên đó hưởng phúc, nhưng mà, nhà bác cả với nhà bác ba cháu vẫn phải ở lại thôn Lạc Phượng canh một mẫu ba đất, làm sao để như vậy được?”
Bà cụ vỗ nhẹ tay cháu gái: “Bảo Nhi, các cháu có năng lực thì nâng đỡ bọn nó một chút, dù cho không đưa tay giúp thì bọn nó cũng không giận gì các cháu đâu.”
“Bà hy vọng Bảo Nhi nhà chúng ta có thể giống lúc trước, ăn ngon, ngủ say, ngày nào cũng vui vẻ. Trên cháu có anh trai, có chị dâu, có bác trai, bác gái gánh vác, nào có cần đến con nhóc cháu động não lo lắng?”
“Còn cả ông nội cháu nữa kìa!”
Kha Mỹ Linh không nhịn được ôm lấy bà cụ, nũng nịu một lát: “Vẫn là bà nội tốt với cháu nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-142.html.]
“Có điều cháu muốn nói là, kiến thức thay đổi số mệnh, tổ chức sẽ phát triển ngày càng tốt hơn, đến lúc đó chắc chắn kỳ thi đại học sẽ được khôi phục lại, nói không chừng đám cháu trai cháu có thể nắm bắt được thời cơ tốt đẹp.”
“Nếu bọn nhỏ đều thi đại học, vậy thì chẳng phải nhà bác cả với nhà bác ba cũng có thể theo kịp bước chân chúng ta sao?”
Bà cụ bĩu môi: “Trước đây còn chưa bãi bỏ kỳ thi đại học, trong công xã có thể có một sinh viên đã là tốt lắm rồi, làm gì đến lượt nhà chúng ta?”
“Bà nội quên mất cháu rồi à?” Kha Mỹ Linh chớp mắt, cười chỉ vào mũi mình: “Cháu được bà nói thành hoa mang lại điềm lành rồi, chỉ cần đám cháu trai nghe theo chỉ dẫn của cháu, chắc chắn bọn nó có thể thi vào trường nổi tiếng của Hạ Hoa.”
Bà cụ không nhịn được nuốt nước bọt, thì thầm hỏi: “Bảo Nhi, cháu, cháu đừng dọa bà nội. Nhà chúng ta có thể có cử nhân sao?”
Kha Mỹ Linh sửng sốt, cười ha ha, bà nội nhà mình hài hước quá thể.
Bà cụ bất mãn đập nhẹ vào người cô: “Bà nội biết mình không có văn hóa, không được cười bà.”
“Cháu chỉ cảm thấy bà hình dung rất giỏi! Mà đáp án của cháu là có chứ!” Kha Mỹ Linh tươi cười, mắt long lanh: “Cháu sẽ thu thập đủ tài liệu học tập, đề thi, phân tích từ khắp nơi, mấy đứa nhóc kia làm cho cẩn thận là có thể thu ngắn khoảng cách với đứa trẻ trong thành phố rồi.”
“Đầu óc không tốt cũng không sao, cháu vẽ bùa khai quang cho tụi nó nhưng con người phải phấn đấu, nếu không các các cụ có bò dậy cũng không gánh nổi tụi nó!”
Trái tim bà cụ khẽ run, bà ấy thì thầm vào tai cô: “Bảo Nhi, cháu còn biết khai quan cho người khác à? Cái cuốn sách kia không phải sách y sao? Sao bà nội nghe như cháu thành bán tiên đến nơi rồi?”
“Bà nội nghe nói làm bán tiên không dễ đâu, lấy tiền trừ họa cho người ta, giúp người ta tính mệnh đều là tiết lộ thiên cơ, chuyện thay đổi số mệnh này, làm không tốt có thể gây tổn hại cho số mệnh của mình.
“Bảo Nhi, chúng ta làm người dân bình thường thôi, không được làm chuyện lợi người hại mình!”