Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:56:21
Lượt xem: 247
Thế mà bên trong lại là đủ loại phần thưởng mà lúc trước bọn họ hâm mộ và muốn có được.
Giống như khăn len mềm mại tươi sáng, bình sứ tráng men được in các loại biểu ngữ, phích nước, gối, cờ hiệu, bút máy, sổ ghi chép, đèn pin, vân vân.
Đúng là không phải món đồ quý trọng gì, mỗi một thứ đều được dán tên người tặng.
Nhưng vấn đề là số lượng quá khủng bố, khủng bố đến mức bọn họ có thể mở cửa hàng!
Cả nhà phân loại hết đồ rồi cất đi xong, dán cả cờ hiệu lên tường trong sảnh chính, cái gì mà “công chính liêm minh”, “dám làm việc nghĩa”, “hình mẫu của nhân dân”...
Cờ hiệu đỏ viền vàng khiến cho cả sảnh đường cao lớn hẳn lên.
Mọi người vui vẻ ngắm nghía hồi lâu mới không nỡ treo ba tấm cờ hiệu to tướng trên bức tường đối diện cửa chính của sảnh đường để người ta không nhìn ra tình huống thực tế.
Tần Nguyên Cửu đặt cái túi nặng trước mặt ông cụ.
Ông cụ vội vàng lau tay, trịnh trọng mở ra, lấy ra một xấp thư dày, ông chuyển tay đưa cho đám cháu nhỏ đọc, để bọn nhỏ đọc từng bức một.
Thông qua những bức thư này, mọi người cũng lờ mờ đóa được hóa ra em bảy nhà họ Kha với em rể đã im hơi lặng tiếng cứu được nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ đến vậy. Nhất thời bọn họ đều kinh ngạc!
Gần như cả nhà đều sùng bái sự may mắn của Kha Mỹ Linh, vì sao người khác không cứu được người mà cô lại gặp được hết lần này tới lần khác?
Người ta cứu được một người, cô cứu một cái là cứu cả đám người...
Người ta cứu người bình thường, những người cô cứu lại không thiếu tiền, còn có một nhà nhân sĩ quan chức ở thủ đô nữa!
Nghe thấy tình cảm chân thành trong thư, bọn họ cũng thấy vinh dự lây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-127.html.]
Mọi người đóng cửa nghe thư cảm ơn, từ trưa cho đến tận khi mặt trời ngả về tây...
Tinh thần hăng hái, bọn họ chẳng đói chút nào!
Bọn họ lại cùng nhau nghiên cứu bảy mẫu đăng ký của trường đại học Bách Khoa tỉnh N gửi đến, sau đó mới hài lòng ra ngoài rồi bận rộn làm việc.
Người của nhà lão tư tiếp tục nghiên cứu học bổng với ông bà cụ.
Tần Nguyên Cửu với Kha Mỹ Linh được học bổng loại một, mỗi người được năm mươi tệ, năm anh em nhà họ Kha được học bổng loại hai, mỗi người ba mươi đồng.
Hơn nữa tất cả bảy người bọn họ đều được tổ chức đặc biệt phê chuẩn được hưởng học bổng toàn phần, cũng chính là nói, bọn họ không cần chi trả học phí, mỗi tháng còn được nhận mười tám đồng!
Ngoại trừ Kha Mỹ Linh và Tần Nguyên Cửu không có biểu cảm gì, những người khác đều hít hà một hơi.
“Trời ơi.” Mẹ Kha giơ ngón tay, đếm đám con trai với con gái cưng nhà mình một lượt: “Cộng học bổng của mấy đứa lại cũng được hai trăm đồng, mỗi một tháng còn có một trăm linh tám đồng nữa?!”
Đây là khái niệm gì, học việc trong thành phố, mỗi tháng cũng chỉ được có hai mươi đồng.
Đám Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế vốn còn chưa thoát ra khỏi bàng hoàng, lúc này họ lại vào trong một nỗi bàng hoàng khác, đi học đại học, tổ chức phụ cấp tiền?
Đối với đám người trong vùng hẻo lánh lại được nhét thêm kiến thức mới, chẳng trách nhiều người tranh nhau đến vỡ đầu chảy m.á.u để giành danh ngạch thành sinh viên công nông binh!
Đãi ngộ của sinh viên tốt thật đấy, gần như là cá chép hóa rồng rồi.
Tâm trạng của mọi người rất tốt, bà cụ cố ý lấy ra không ít thịt, thịt lợn rừng, thịt nai, thịt gà rừng, thịt vịt rừng, thịt cá, còn có cả trứng gà rừng, trứng vịt rừng để cho đám con dâu đi làm bữa tối thịnh soạn, hơn nữa còn mời cả trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn cùng với một vài anh em cùng bối phận đến, uống rượu với ông cụ.
Kha Mỹ Linh đi nhặt rau, tiện thể lặng lẽ tưới vào một ít nước của linh tuyền đã được pha loãng.
Tuần này cô không ngừng vẽ bùa, đợi linh khí trong cơ thể vừa trống không, cô lại đả tọa để khôi phục lại.