Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:50:59
Lượt xem: 124

Một đồng chí trong cục cảnh sát vừa mới lấy đồ rồi ra cửa thì gặp vợ chồng hai người, người kia vội cười rồi nhiệt tình chào hỏi.

“Hai người không đến, hai ngày tới tôi cũng phải bớt chút thời gian tìm hai người đây.”

“Sở trưởng Tôn, chào ông.” Tần Nguyên Cửu cười, tiến lên bắt tay ông ta.

“Hai người không có việc gấp phải không? Đi, chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện.”

Kha Mỹ Linh hiếu kỳ đi theo.

Phòng làm việc của sở trưởng Tôn rất sạch sẽ, có một chiếc bàn làm việc, ghế tựa, thêm một bộ sô pha, bàn trà, một bên tường có tủ đựng văn kiện bằng kim loại, sau đó là ngăn kéo đựng lá trà.

Ông ta pha trà cho hai người: “Chuyện là như này, đồng chí Tần, đồng chí Kha, trước đó hai người gọi điện thoại cho đồng chí cảnh sát phía thủ đô bên kia để cung cấp manh mối về bọn buôn người, đúng là vừa kịp thời vừa chính xác.”

Nói đến đây, sở trưởng Tôn kích động không thôi: “Nghe nói manh mối là do đồng chí Tần và đồng chí Kha cung cấp, bên trên có chỉ thị rõ ràng là phải khen thưởng hai người.”

“Không chỉ tổ chức khen thưởng mà còn có không ít phụ huynh của đám trẻ đã được tìm thấy đều muốn tìm hai người cảm ơn. Nghe các đồng chí nói, cả cục cảnh sát đều bị bao vây, các phóng viên của tòa soạn tranh nhau đưa tin về chuyện này trước nữa đó!”

“Trong tỉnh, huyện, trấn ta cũng sẽ lần lượt khen thưởng hai người, ý của tổ chức là để tôi hỏi trước xem hai người muốn được thưởng gì?”

Kha Mỹ Linh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới bản thân chỉ nằm mơ thôi mà cũng cứu được người, lại còn tạo ra động tĩnh lớn như thế.

Đột nhiên, Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô: “Em có nguyện vọng gì đều có thể nói ra.”

“Cái gì cũng có thể sao?” Kha Mỹ Linh chột dạ hỏi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-113.html.]

Thực ra bản thân cô cũng chẳng bỏ ra cái gì, mặt dày mày dạn đòi phần thưởng, liệu có hơi...

“Đương nhiên, chỉ cần không quá đáng quá.” Tần Nguyên Cửu cười nói: “Em có thể nói ra trước, anh tham khảo giúp em.”

Sở trưởng Tôn cũng nhìn cô đầy cổ vũ: “Đồng chí Kha, cô không tưởng tượng nổi manh mối cô cung cấp quan trọng đến nhường nào đâu! Trong đó còn liên quan đến nhiều gia đình thuộc các tầng lớp, có cống hiến rất lớn cho xã hội.”

Kha Mỹ Linh nghiêm túc suy nghĩ.

Bây giờ là năm bảy mươi tư, cách thời gian khôi phục lại kỳ thi đại học còn ba năm nữa, cách cải cách kinh tế cũng còn bốn năm, lúc đó trăm nghề hưng thịnh, khắp nơi đều là tiền, chọn bừa một thứ đầu cơ trục lợi cũng có thể kiếm được một khoản lớn.

Nhưng trước năm bảy mươi sáu, tình hình trong thành phố vẫn căng thẳng như cũ, không thích hợp gây ra chuyện lớn.

“Thế, tôi nói nhé.” Kha Mỹ Linh ngại ngùng mở lời.

“Đồng chí Kha, mời nói.” Sở trưởng Tôn tha thiết nhìn về phía cô, còn cố ý lấy bút và sổ ra, chuẩn bị nghiêm túc viết lại từng câu, từng chữ.

“Tôi muốn để, để chồng tôi với năm anh trai đi học đại học, có được không?”

Vừa hay mấy năm này đang bãi bỏ thi đại học, muốn học đại học phải thông qua đơn vị, công xã,... giới thiệu, dù cho bạn chỉ có học lực cấp hai, cũng có thể trở thành một sinh viên vẻ vang được người người ngưỡng mộ!

Hơn nữa, chế độ giáo dục chỉ học hai năm, học xong là được sắp xếp công việc, nếu may mắn còn có thể được phân nhà ở phúc lợi của đơn vị.

Đây đúng là đo ni đóng giày cho mấy anh trai trong nhà mà.

Sở trưởng Tôn sửng sốt: “Chỉ có vậy thôi? Đồng chí Kha, cô không muốn học đại học sao?”

Loading...