Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:50:39
Lượt xem: 257
Kha Mỹ Linh thêm dầu vào lửa, làm mặt quỷ với cô ta.
“Hừ, tức c.h.ế.t mất!” Kha Vân Nguyệt giậm chân, giục Hoàng Phương Bân chân chóng đuổi theo.
Một lúc sau, Hoàng Phương Bân mới bớt đau, anh ta cắn răng, cười miễn cưỡng, thầm nghĩ hồ sơ chỉ mới nộp lên thôi, còn chưa được chính thức phê chuẩn, bản thân vẫn phải dỗ dành cô chiêu này.
Anh ta run rẩy đạp xe, trong cơn ma sát mất hồn, anh ta đạp cái chân ngắn.
“A Nguyệt, anh cảm thấy Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Linh đều đang ghen tỵ với chúng ta.” Hoàng Phương Bân thở hắt ra. Vì để làm dịu lại lửa giận của cô chiêu này, anh ta chuyển chủ đề.
Kha Vân Nguyệt sửng sốt, sau đó hếch cằm cười: “Đương nhiên, Kha Mỹ Linh có xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, không có cái ăn cái mặc, già rồi cũng nhăn nheo xấu xí thôi.”
“Ông nội cô ta có giỏi hơn nữa thì cũng sẽ già đi, lời nói ra có mấy người vui lòng nghe? Nhưng bây giờ chú em đã là đại đội trưởng rồi, quản lý rất nhiều người.”
“Phương Bân, anh lên đại học rồi, nhất định phải học hành cho tốt, đợi sau khi tốt nghiệp, được xếp một công việc tốt, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nhìn mà thèm!”
Hoàng Phương Bân gật đầu: “Đương nhiên rồi, nghe nói làm việc tốt, đơn vị còn chăm lo phân nhà ở cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nữa kìa. Sau này anh để em sống ở nhà lầu.”
Kha Vân Nguyệt hài lòng mỉm cười, mặc dù điều kiện các mặt khác của Hoàng Phương Bân đều thua kém Tần Nguyên Cửu nhưng trên người anh ta không có vết nhơ, chỉ một điểm này thôi là có thể bỏ xa Tần Nguyên Cửu rồi.
“Được, em đợi. Lát nữa trước khi lên tỉnh chào hỏi cha mẹ anh, chúng ta mua thêm chút quà, em mang theo nhiều tiền giấy lắm, còn cả phiếu sữa bột hiếm có mà chú em gửi qua đường bưu điện nữa.”
Thấy Kha Vân Nguyệt với Hoàng Phương Bân chịu thiệt, tâm trạng Kha Mỹ Linh tốt lên nhiều rồi, một tay cô vẫn ôm eo Tần Nguyên Cửu, như này thoải mái hơn túm vào ghế ngồi phía sau.
“Ha ha, không ngờ tới đồng chí Tần lại xấu xa vậy đấy, có điều em thích!”
Tần Nguyên Cửu nghe cô thẳng thắng nói những lời to gan như thế, không nhịn được mà lảo đảo tay lái, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vừa rồi đầu anh thực sự đào ngũ rồi.”
Kha Mỹ Linh thắc mắc.
“Nó đang nghĩ xem trên thế giới này nàng tiên cá có thực sự tồn tại...”
Còn chưa nói xong, eo anh đã bị người ta nhéo mạnh rồi vặn một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-112.html.]
Tần Nguyên Cửu đau đến rít lên: “Đau!”
“Anh cũng biết đau á? Em tưởng da mặt anh dày đến có thể xây được tường chứ!”
“Được rồi, tối qua có phải là anh không?”
Ngọn lửa giận sáng nay Kha Mỹ Linh vừa đè xuống, bây giờ đã tập trung lại trên đầu ngón tay cô.
Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô, cũng không giãy giụa nữa, chỉ hổn hển: “Vợ ơi, đau, đau thật đấy! Ngoan nào, bỏ tay ra...”
“Ai là vợ anh!” Kha Mỹ Linh đỏ mặt, giận dữ gầm lên.
“Anh, tối qua anh thấy gì rồi?”
Nhắc đến cái này Tần Nguyên Cửu im lặng, cơ bản thì những gì có thể nhìn thấy, anh đều nhìn thấy cả rồi, ai bảo mắt anh lại tinh như thế.
Nhưng anh không thể nói thế: “Anh có thể nhìn thấy gì chứ? Hôm qua tối đen như mực, mượn chút ánh trăng, nhìn thấy mỗi đầu em nhô lên.”
“Nói là nàng tiên cá cũng chỉ là lời được mỹ hóa lên thôi. Anh còn tưởng là sơn tinh thủy quỷ ấy chứ, bị dọa cũng không nhẹ.”
Kha Mỹ Linh không tin, cô hỏi tiếp: “Thế sao anh biết đó là em?”
“Hả?” Tần Nguyên Cửu hoang mang: “Không phải em sao? Em không nhắc, anh cũng không biết là ai đấy.”
Kha Mỹ Linh nghiến răng, hừ một tiếng, thả tay ra, tiếp tục túm lấy ghế sau, không để ý đến anh nữa.
Khóe môi Tần Nguyên Cửu nhếch lên, nhìn ruộng nương hoang vu, ngủi mùi cỏ xanh với bùn đất, còn có cả nhiệt độ và hương thơm nhàn nhạt từ sau truyền đến, trong lòng anh bình tĩnh và an ổn trước nay chưa từng có.
Lần này, anh có thời gian cả đời để săn!
Đến trấn trên, Tần Nguyên Cửu dừng xe trong cục cảnh sát, anh muốn cùng Kha Mỹ Linh đón xe đến tỉnh thành.
“Đồng chí Tần, cậu đến đúng lúc lắm!”