Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ - Chương 346: Chỉ đơn giản vì ta muốn vậy
Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:23:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Vũ Niết lo lắng nghĩ đến Vương thẩm cùng những khác vẫn còn ở bên ngoài. Nếu họ bất ngờ và bắt gặp cảnh thì đúng là tìm khe đất chui xuống cũng kịp.
Với suy nghĩ đó, nàng nhanh chóng khép miệng , duỗi tay chọc nhẹ eo Giản Nhị, giọng nhỏ nhẹ như tiếng ve:
"Buông tay."
sự việc chẳng như nàng mong đợi. Không những buông, mà còn nắm lấy tay nàng, đặt lên eo , vỗ nhẹ như dỗ dành:
"Đừng loạn, để ôm nàng thêm lát."
Tần Vũ Niết: "..."
"Ai thèm loạn hả!!"
Nàng nghiến răng, khẽ gắt:
"Nếu Vương thẩm thấy thì ?"
Gà Mái Leo Núi
Giản Nhị mặt đổi sắc, ngữ điệu tự nhiên đến mức khiến tức giận:
"Thấy thì gì ? Ta ôm của , ?"
Câu đơn giản mà nghẹn họng, khiến Tần Vũ Niết chỉ thở dài một . Cuối cùng, nàng cũng mặc cho Giản Nhị ôm bao lâu thì ôm.
Một lúc , Giản Nhị mới chịu buông tay nhưng liền chuyển từ ôm sang nắm chặt lấy tay nàng, dẫn nàng phòng như thể sợ nàng vụt chạy mất.
Hai cứ thế tựa thêm một hồi lâu, cuối cùng Tần Vũ Niết cũng rời khỏi phòng của Giản Nhị. Khi bước , dung nhan nàng vẫn còn ửng đỏ như ánh tà dương, đủ để bất kỳ ai tinh ý liếc qua cũng nhận điều gì đó " bình thường" xảy .
Sáng hôm , một chiếc xe xa hoa, tráng lệ đỗ ngay nhà Tần Vũ Niết, sẵn sàng đưa cả hai đến công ty.
Theo lời Giản Nhị giải thích, giọng điệu đầy lý lẽ:
"Dù nàng cũng nên nhà đang gì, công ty ở . Nhỡ ai đó hỏi mà nàng ngẩn đáp lời thì ? Nếu chuyện gì, nàng còn đường mà tìm, chứ như lạc lối trong sương mù dày đặc. Dù thừa nhận, khả năng đó xảy gần như bằng ."
Tuy , một chuyện Giản Nhị vẫn giữ kín, tại đây thương nghiêm trọng đến mức ngã ngay cửa nhà nàng. Tần Vũ Niết cũng chẳng hỏi thêm. Có những chuyện mấy ho, quá nhiều đôi khi chỉ chuốc lấy phiền phức.
Tin đồn về việc "Giản tổng hộ tống phu nhân tới công ty" lan truyền với tốc độ hỏa thiêu. Chỉ một đêm, bộ công ty sự việc . Kẻ háo hức, tò mò, rõ vị phu nhân là giai nhân tuyệt sắc thế nào mà khiến vị Tổng tài đích động tâm đến .
Công ty tọa lạc tại Z thị, nơi mệnh danh là đất đai quý như vàng ròng, bởi hai khởi hành ngay từ tinh mơ. Sau gần ba canh giờ đường trường, cuối cùng họ cũng đặt chân đến Tổng bộ — tòa nhà 23 tầng sừng sững, uy nghiêm, nổi bật giữa lòng trung tâm đô thị.
Giản Nhị vẫn giữ nguyên bộ y phục giản dị như lúc rời khỏi nơi Tần Vũ Niết ở, chẳng hề ý đổi. Nàng thấy thế cũng cầu kỳ tô vẽ, cứ để nguyên bộ đồ đang mặc. Cứ thế, cả hai thong dong bước tới cổng công ty, một nơi vốn mang vẻ thần bí nổi tiếng lẫy lừng.
Quầy tiếp tân nhận tin báo rằng Giản tổng sẽ ghé qua. Vừa thấy bóng dáng hai , nhân viên lễ tân lập tức dậy, giọng cung kính:
"Kính chào Giản tổng, phu nhân!"
Ban đầu, Giản Nhị vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. khi thấy danh xưng "phu nhân," sang Tần Vũ Niết, khẽ gật đầu nhàn nhạt, tựa như ngầm thừa nhận lời chào.
Cô lễ tân thoáng giật , tự nhủ liệu lời sơ suất chăng. khi thấy Giản tổng dường như hài lòng, thậm chí còn gật đầu tán thưởng, nụ của cô càng thêm rạng rỡ.
Còn Tần Vũ Niết, nàng kinh ngạc. Danh xưng "phu nhân" lọt tai khiến nàng suýt chút nữa giữ nổi vẻ mặt bình thản.
Giản Nhị cho nàng thời gian kinh ngạc thêm, nắm lấy tay nàng, nghiêng đầu nhạt nhưng đầy hàm ý:
"Quen với danh phận dần là ."
Tần Vũ Niết: "..."
Nàng thầm nghĩ, nếu trí nhớ của lầm thì hai chỉ mới chính thức xác định quan hệ nam nữ cách đây... hôm qua! Mà hôm thì còn suýt chút nữa cãi vã. Tương lai còn về , bảo "quen dần" cái gì?
Nhân viên tiếp tân quầy, vốn quen với dung mạo băng lãnh của Giản tổng, giờ đây tròn xoe mắt nở nụ . Trong lòng cô như ngàn vạn tiếng trống reo vang:
"Trời đất ơi! Giản tổng mà cũng ! Thật là quá đỗi cưng chiều!"
Ngay khi hai bước thang máy, cô lễ tân kìm xúc động, vội vàng lấy điện thoại nhắn tin nhóm chat công ty:
Lễ tân:
"Chị em ơi, phu nhân quả thực là tuyệt sắc giai nhân!!! Giản tổng nghiêng đầu với phu nhân, ánh mắt đúng là nhu tình mật ý! Ai lọt mắt xanh của Giản tổng, cứ gọi phu nhân là bảo đảm thành công ngay lập tức!"
Trợ lý hành chính:
"Đã lĩnh hội! Sẽ thực thi tức khắc!"
Trợ lý tổng tài:
"Tuân lệnh!"
Trên suốt lộ trình tiến công ty, Tần Vũ Niết nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của ánh mắt. Bất luận tới , bất cứ ai chạm mặt nàng cũng đều cúi hành lễ:
"Phu nhân!"
Ban đầu, nàng còn sửng sốt đến mức thốt nên lời, nhưng khi quá nhiều, cảm giác ngỡ ngàng dần bằng sự... thích ứng. Đến cuối cùng, nàng thể bình thản gật đầu đáp , cứ như thể danh xưng thuộc về nàng từ mấy đời kiếp .
Cho đến khi bước văn phòng, cánh cửa khép , nàng lập tức xoay , đẩy mạnh Giản Nhị áp cánh cửa. Ánh mắt nàng lấp lánh chút phẫn nộ nhưng vẫn che giấu nét thẹn thùng:
"Là ngươi bảo bọn họ gọi như ư?"
Giản Nhị những hối mà còn bật đầy hứng thú:
"Thực , đúng là thế, nhưng sai bảo. Chỉ là... cô tiếp tân mắt tinh tường đấy chứ, xứng đáng thưởng lớn!"
Tần Vũ Niết nheo mắt đầy ngờ vực, giọng chất vấn:
"Thật sự ngươi?"
Giản Nhị nở nụ vô tội, vẻ mặt "trong sạch":
"Thật mà, thề!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/chuong-346-chi-don-gian-vi-ta-muon-vay.html.]
Nghe xong, Tần Vũ Niết miễn cưỡng buông tay khỏi áo Giản Nhị. khi xoay , nàng bỗng khựng giữa chừng. Đôi mắt nàng mở to khi nhận trong văn phòng vài nhân viên đang sững sờ, ánh mắt đổ dồn về phía nàng và Giản Nhị.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy , ánh của nàng lướt nhanh qua cửa kính. Nàng sững sờ: hóa văn phòng ... bộ là kính trong suốt. Điều đó đồng nghĩa với việc bộ "màn cưỡng bức" nãy của nàng trình chiếu trực tiếp đến tất cả nhân viên bên ngoài.
Tần Vũ Niết nhắm mắt , hít một thật sâu, từ từ mở mắt . Khung cảnh mặt vẫn y nguyên, hề dấu hiệu đây là một cơn ác mộng.
Giản Nhị vẻ mặt bối rối đến tột độ của nàng, nhịn liền cúi thấp , ghé sát tai thì thầm, giọng trầm ấm đầy ý :
"Đừng bận tâm đến họ. Ta thấy em như ... càng thêm động lòng đấy."
Đáp là ánh mắt "lãnh đạm" của Tần Vũ Niết, tựa như : "Ngươi thử trò mất mặt như xem nào!"
Ngày thường mất mặt đủ khổ sở, diễn mặt cả mấy chục !
Giản Nhị thản nhiên nắm tay nàng, dẫn nàng đến chiếc ghế da sang trọng trong văn phòng nhẹ nhàng ấn nàng xuống. Tần Vũ Niết chỉ đành bất lực những ánh mắt dò xét từ bên ngoài, cảm giác như đang thiêu đốt đống lửa.
Nàng cố gắng dậy nhưng Giản Nhị lập tức giữ chặt nàng . Hắn thẳng những đang trố mắt ngoài cửa, giọng rõ ràng, dứt khoát, mang theo khí thế thể nghi ngờ:
"Tần Vũ Niết, chính là thê tử của . Từ nay về , các ngươi đối đãi với nàng thế nào, tức là đối đãi với như thế. Nếu mặt, quyết định đều do nàng chủ."
Lời tuyên bố dứt, chỉ những bên ngoài kinh ngạc mà ngay cả Tần Vũ Niết cũng nhất thời sững sờ. Nàng kéo tay Giản Nhị, hạ giọng, vội vàng :
"Ngươi đừng lời thiếu căn cứ nữa!"
Giản Nhị chỉ nàng nhạt, nét mặt đầy thách thức: "Ta thật đấy, xem em thể gì ."
Giản Nhị vẫn bình thản, nhẹ nhàng vỗ vai nàng trấn an, đó chỉ tay lượt từng trong phòng, giọng điềm tĩnh mà ung dung:
"Từ trái sang , đây là Trưởng phòng Tài chính Lý Uy, Trưởng phòng Nhân sự, Trưởng phòng Sản xuất... Em chỉ cần ghi nhớ sơ bộ là ."
Đám nhanh chóng cúi rạp , đồng thanh hô vang:
"Kính chào phu nhân!"
Chẳng những thế, Giản Nhị liền xoay , khẽ lệnh với vị thư ký đang bên cạnh:
"Lập tức mời Vương luật sư đến đây."
Thư ký vội vàng cáo lui, dám chậm trễ mảy may mà nhanh chóng gọi điện.
Vương luật sư đến nhanh.
Không khí trong phòng hội nghị chợt tĩnh lặng, ánh mắt đều đổ dồn về phía Giản Nhị. Hắn cất lời, giọng điệu kiên định nhưng ôn hòa:
"Hãy soạn một bản thỏa thuận, chuyển bốn mươi phần trăm cổ phần công ty sang tên Tần tiểu thư. Khoản sẽ là tài sản riêng của nàng, hiệu lực vĩnh viễn."
Tần Vũ Niết kinh ngạc đến mức tròn mắt, tin tai . Nàng bật dậy, cau mày kéo tay , giọng đầy nghiêm túc:
"Chàng chớ đùa nữa! Ta cần cổ phần công ty của !"
Giản Nhị chỉ mỉm , ánh mắt như chứa trọn thế gian dịu dàng:
"Ta đùa. Ta chỉ nàng rõ, thứ sở hữu đều thuộc về nàng."
Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ánh mắt bình thản nhưng giọng mang theo sự chắc chắn:
"Phải, nhưng trao cho nàng."
Vương luật sư liếc Tần Vũ Niết, chậm rãi hỏi:
"Ý Giản Tổng là định đoạt đây là tài sản hôn nhân cho cô Tần?"
Như một thói quen nghề nghiệp, ông quên thêm lời nhắc nhở:
" lỡ như hai thành hôn, vấn đề quyền sở hữu những cổ phần ..."
Chưa kịp hết câu, Giản Nhị lạnh lùng liếc ông một cái, ánh mắt sắc lẹm tựa lưỡi dao:
"Ông cần nhắc thêm nữa chăng?"
Chỉ một câu nhẹ như gió nhưng mang sức ép kinh , cả phòng lập tức rơi im lặng. Ánh mắt đều kinh ngạc đến thốt nên lời.
Đây là chuyện đùa!
Đó là bốn mươi phần trăm cổ phần công ty! Tương đương với cả một khối tài sản kếch xù, trị giá hàng chục tỷ!
Phải rằng, giá trị thị trường của công ty lên đến hàng trăm triệu kim tệ. Chỉ một quyết định của Giản Nhị, bốn mươi phần trăm cổ phần – cả một gia tài vĩ đại – trao nhẹ nhàng như thể chỉ là một món quà nhỏ.
Mà điều đáng hơn là... họ thậm chí còn thành hôn!
Một bước khiến tất cả bàng hoàng. Ai "tặng " hàng chục tỷ như thế cơ chứ?
Đây là hàng chục tỷ, chỉ vài trăm triệu lẻ tẻ!
Tất cả trong phòng đều khỏi nghĩ: Giản Tổng quả là một bậc si tình, trong đầu chỉ chứa đựng mối tình say đắm mà thôi!
Giữa lúc ai nấy còn đang kinh ngạc tột độ, Tần Vũ Niết tiến lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Giản Nhị, , cần cổ phần của . Nếu chỉ vì lời hôm qua, cốt để an tâm thì thực sự cần. Công ty trò đùa, nên quyết định theo cảm xúc nhất thời như ."
Tần Vũ Niết xoay , ánh mắt kiên định về phía Vương luật sư, bình tĩnh :
"Vương luật sư, ông cần soạn thảo bất kỳ thỏa thuận nào. Ta sẽ nhận ."
Giản Nhị lúc nàng, nở một nụ nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết:
"Nàng nghĩ rằng để nàng an lòng ư? Nếu an tâm, đó chỉ thể là vì chính con , chứ vì bất kỳ điều kiện nào bên ngoài cả. Những gì trao cho nàng, chỉ đơn giản là vì... thế."