Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ - Chương 262: Cảnh đó đẹp quá ta không dám nhìn đâu

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:09:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Tất An ngay lập tức nắm bắt trọng điểm, nghiêng đầu hỏi đầy vẻ tò mò:

"Cô sai một đám quỷ đến tòa nhà đang tu sửa đúng ? Tòa nhà đó là tài sản của công ty ? Cô tính biến nơi đó thành quỷ lâu ?"

Tần Vũ Niết khẽ kéo chiếc chăn khoác vai, ánh mắt thấp thoáng ý bí hiểm: "Phải, chúng bớt xén vật liệu, việc đúng quy củ. Ta chỉ 'nhắc nhở' nhẹ nhàng, để chúng tự đường mà sửa đổi thôi."

Tạ Tất An trầm ngâm gật đầu, vẻ mặt tỏ ý thấu hiểu: "Được, ý của cô nương, rõ. Ta sẽ giúp cô truyền đạt ."

Trong khi đó, Tần Vũ Niết lấy từ trong túi áo linh bài, lướt qua danh sách các hàng quán gần đây, đoạn hỏi: "Ta đang định gọi chút thức ăn. Các vị dùng gì ? Ta đặt luôn một thể."

Nàng dứt lời, lấy từ trong túi hai bó hương lớn, giơ lên đầy tự hào như khoe món trân bảo: "Yên tâm, chuẩn cả hương phẩm đây!"

Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cữu liếc , ánh mắt thoáng kinh ngạc. Đây là đầu tiên họ thấy chuẩn đồ cúng tế chu đáo đến , là để "cung phụng" quỷ hồn.

"Dù thì chúng cũng dốc sức giúp , thể để chúng chịu đói. Dù cho chúng cơm gạo, ít nhất cũng hương khí để chúng hưởng thụ chứ!" Tần Vũ Niết nhẹ, giọng điệu nửa đùa nửa thật nhưng đầy tự tin.

thực tế, Tần Vũ Niết... chẳng chính nàng cũng đang kinh doanh mặt hàng hương phẩm !

Chưa kịp đợi Tạ Tất An trả lời, Phạm Vô Cữu bật , đôi mắt lóe lên như thể tìm thấy món đồ yêu thích, hào hứng : "Hay lắm!"

Tần Vũ Niết nhanh chóng theo danh sách Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu chọn, tổng cộng đặt ba phần thức ăn. Do khách điếm cho phép mang hàng lên phòng, nàng đành tự xuống đại sảnh lấy hộp cơm.

Vừa bước khỏi thang máy, Tần Vũ Niết ngờ gặp tình huống ngoài dự liệu.

Bên ngoài cửa thang máy, hai quen đang chờ, bọn họ dường như chẳng thể xa rời nửa bước. Điều khiến ánh mắt Tần Vũ Niết chợt lóe lên, bởi lẽ, bàn tay của nam nhân lén lút luồn bên trong áo của nữ nhân.

Hai đợi thang máy, ánh mắt giao quyến luyến, chẳng rời. Bàn Long còn lén lút đưa tay dò xét bên trong cạp áo của Tần Niệm.

Tần Vũ Niết: "..."

Chuyện gì đang xảy đây?

Cứ thế ngay tại nơi đông ? Không thể đợi phòng riêng mới chuyện ư?

Lúc , Bàn Long và Tần Niệm chẳng mảy may chú ý đến khung cảnh xung quanh. Khi tiếng thang máy mở, cả hai chuẩn bước , Tần Niệm mới mơ hồ nhận đang đó. Tuy nhiên, vì tầm che khuất, nàng nhận trong thang máy là Tần Vũ Niết.

Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Bàn Long, khẽ nhắc nhở: "Này, ở đây..."

Bàn Long thèm ngẩng đầu, dửng dưng đáp: "Mặc kệ ."

Tần Vũ Niết cảnh hai cứ quấn quýt lấy như sam, vô tình đụng độ nàng ngay tại đây, trong lòng khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu nhớ lầm, Tần Niệm và Lâm Dương mới gặp gỡ thời điểm , chẳng ngờ giờ đây nàng hăng say đến mức quấn lấy Bàn Long rời như thế.

Dẫu , Tần Vũ Niết cũng chẳng ý định xen việc của kẻ khác, liền thẳng đại sảnh khách điếm để lấy hộp cơm của . Nàng quyết định thang máy lên thẳng, bận tâm thêm nữa.

Khi thang máy dừng, Tần Vũ Niết ngờ bắt gặp cảnh hai đang loay hoay vật lộn cửa phòng. Tần Niệm lúc cả tựa hồ dính chặt Bàn Long, trong khi Bàn Long đang lục lọi tìm chìa khóa mở cửa. Hắn sờ soạng một hồi lâu vẫn thấy.

Gà Mái Leo Núi

Tần Niệm với ánh mắt mê ly, khẽ hỏi: "Chàng thế?"

Bàn Long đáp qua loa: "Không gì, tìm thấy ."

Chẳng mấy chốc, một tiếng "tích" khẽ vang lên, cửa phòng mở.

Lúc , Tần Vũ Niết thấy Phạm Vô Cữu bước từ trong phòng, tươi rói, vẫy tay chào nàng. Ngay đó, Tạ Tất An cũng khẽ nghiêng đầu, lấp ló từ bên trong bước .

Tần Vũ Niết lặng lẽ hỏi: "Hai vị đang ? Sao từ trong phòng bọn họ ?"

Phạm Vô Cữu như , giải thích: "Bọn thấy động tĩnh, tò mò xem thử, ai ngờ gặp quen trong đó, thế là mới nảy chút trò vui."

Tần Vũ Niết xong, ánh mắt nàng dừng cánh cửa phòng họ , đoạn sang Tạ Tất An. Thật ngờ, Tạ Tất An cũng thể dính líu đến loại chuyện khiếm nhã .

Tạ Tất An dường như suy nghĩ của nàng, vội vàng giải thích: "Hắn hành động quá nhanh, kịp ngăn cản."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/chuong-262-canh-do-dep-qua-ta-khong-dam-nhin-dau.html.]

Nếu Tạ Tất An cuối cùng mới bước , lẽ Tần Vũ Niết tin lời giải thích .

Phạm Vô Cữu hít một thật sâu, mùi hương thức ăn từ hộp cơm trong tay Tần Vũ Niết lan tỏa , "Thơm quá chừng!"

Tần Vũ Niết bận tâm đến lời của họ, chỉ nhẹ nhàng giơ hộp cơm lên, : "Đi thôi, trở về phòng dùng bữa."

Tần Vũ Niết lấy thẻ phòng , đoạn từ trong túi rút một nén hương, châm lửa nhẹ nhàng cắm quả táo. Nàng từ từ đưa hộp cơm làn khói hương đang bốc lên, tạo nên một cảnh tượng huyền bí u tịch.

Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cữu mỗi cầm một hộp cơm, ăn trò chuyện.

Sau một hồi, Phạm Vô Cữu chợt như nhớ điều gì, liền ngừng , mắt lóe lên tinh quái, : "Tần cô nương, nãy, hai trong căn phòng đó, nếu cô , thể dùng Thần thức để 'lắng ' một chút, sẽ thú vị đấy."

Tần Vũ Niết ngẩn , tò mò hỏi: "Thú vị ư? Chuyện gì thế?"

Phạm Vô Cữu khẽ mỉm , ánh mắt trở nên thần bí: "Chính là cái đó, sự tình..."

Tần Vũ Niết vẫn lĩnh hội , ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Các vị chuyện gì?"

Phạm Vô Cữu thấy Tần Vũ Niết vẫn đoán , liền thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cũng chẳng chuyện ghê gớm gì , chỉ là... ban cho vị nam nhân một chút sương đen, khiến trong chốc lát thể... 'hành sự' thôi."

Tần Vũ Niết , một ngụm cơm suýt chút nữa thì sặc , nàng ho sù sụ, mặt đỏ bừng như một trái hồng chín.

"Phốc... khụ khụ khụ..."

Phạm Vô Cữu thể gây họa lớn đến nhường , quả thật ai ngờ tới! Cứ tưởng đôi bên đang thuận lợi tiến hành, ai ngờ khi tới thời khắc mấu chốt, thứ trông đợi thành vô dụng. Chuyện quả thực khiến ngỡ ngàng, bối rối khôn cùng!

Tần Vũ Niết thể hình dung sắc mặt của cặp đôi lúc . Cô còn thấy tiếng thở dài nặng nề vọng từ cửa thang máy, rõ ràng đó là sự tiếc nuối tột độ xen lẫn bực bội. Họ phòng mới phát hiện thể , cú sốc tâm lý chắc chắn hề nhỏ!

Vừa nghĩ đến cảnh đó, Tần Vũ Niết khỏi bật thành tiếng: "Phạm đại ca tay quả là cao tay ấn."

Phạm Vô Cữu càng lúc càng phấn khích, còn mặt quỷ, trêu ghẹo: "Cô Tần xem ? Nếu cứ với , thể đưa điện thoại trong, phát sóng trực tiếp cho cô xem luôn đấy!"

Tần Vũ Niết vội vàng xua tay, nhẹ: "Không , cảnh tượng đó mỹ lệ quá, dám chiêm ngưỡng !"

Tạ Tất An nhịn nổi, bèn lên tiếng, giáng cho Phạm Vô Cữu một cú đ.á.n.h nhẹ mang tính cảnh cáo, bực bội : "Ngươi năng lung tung cái gì thế? Đừng bẩn mắt và tai của Tần cô nương!"

Phạm Vô Cữu đột nhiên giật , nhớ lời đề nghị . Hắn thầm nghĩ, nếu giờ hai đó đang vật lộn trong phòng mà may rút lui kịp...

Nếu Diêm Vương mà dám xúi giục Tần cô nương xem cảnh thể nam nữ khác phô bày... thật sự dám tưởng tượng hậu quả.

Nhớ đến những thủ đoạn trừng phạt của Diêm Vương, Phạm Vô Cữu bất giác rùng một cái. C.h.ế.t thật !

Phạm Vô Cữu cuống quýt lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết cải chính: "Không thể, thể ! Cái cảnh tượng đó thì ho chứ!"

Phạm Vô Cữu chỉ Tần Vũ Niết chứng kiến một màn kịch vui, nào ngờ suýt chút nữa quên mất quy tắc tối quan trọng. May mà Diêm Vương mặt ở đây, chứ nếu xúi giục Tần cô nương xem loại cảnh , thật sự dám nghĩ tới phận của .

Tần Vũ Niết Phạm Vô Cữu bằng ánh mắt nghi ngờ. Cô vốn ý định xem, nhưng phản ứng chối bay chối biến của quả thực quá mức khả nghi.

Tạ Tất An chỉ một câu thôi, nhưng Phạm Vô Cữu thì khác. Vừa còn hưng phấn đến mức mặt quỷ, giờ đột nhiên im bặt, cứ như thể ai đó dội thẳng một gáo nước lạnh. Kỳ lạ vô cùng!

Tần Vũ Niết định hỏi cho lẽ, nhưng Phạm Vô Cữu nhanh chóng đ.á.n.h trống lảng sang chuyện khác. Hắn vội vã : "Món ăn tuy mùi hành một chút, nhưng so với tài nấu nướng của cô Tần thì vẫn kém xa. Tổng thể cảm giác thiếu thiếu một thứ gì đó."

Tạ Tất An cũng gật gù đồng tình: " , thiếu một chút hương vị đậm đà."

Tần Vũ Niết tiếp tục truy cứu chuyện lúc nãy nữa. Cô cảm thấy chút kỳ lạ, liền lên tiếng: "Nghe quán là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất ở thành phố A, hương vị ... như kỳ vọng nhỉ?"

Quả nhiên, đúng như Tần Vũ Niết dự đoán, tình hình bên chẳng mấy suôn sẻ. Vừa đặt chân phòng, cả hai thể chờ đợi thêm, vội vã lột bỏ quần áo. Bàn Long vì quá nóng vội, còn ngần ngại x.é to.ạc chiếc áo sơ mi đang vướng víu .

Giữa lúc d.ụ.c vọng đang bùng cháy dữ dội, sắc mặt Bàn Long bỗng nhiên trở nên khó coi, dừng đột ngột.

"Ư?" Thấy , Tần Niệm ngước lên , đôi mắt chất chứa sự khó hiểu. Giọng cô mềm mại, ngọt ngào vang lên: "Sao dừng đột ngột thế?"

 

Loading...