Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ - Chương 236: Hóa ra là có pháp khí
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:28:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Đại, đang mải , bỗng khựng như nhớ điều gì. Y ngẩng đầu, giọng điệu như thể bắt một ý tưởng quan trọng:
"À đúng , thúc lá thư . Nhân tiện, con giúp mang qua cho Lý a di nhé."
Tần Vũ Niết xong, ban đầu ngơ ngác một chút nhưng ngay đó nhanh chóng gật đầu đáp:
"Được thôi!"
Nàng lặng tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi. Chừng mười phút , Tiền Đại từ bên trong bước , tay cầm một phong thư gấp gọn gàng. Y đưa nó cho nàng, ánh mắt trầm xuống, như đang cân nhắc điều gì.
Tần Vũ Niết nhận lấy phong thư, tiện miệng hỏi:
"Thúc còn nhắn gì cho Lý a di ? Con chuyển lời giúp."
Tiền Đại chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Những điều thúc , đều trong thư. Nàng sẽ hiểu."
Tần Vũ Niết khẽ gật đầu, cẩn thận cất lá thư túi gian của . Trước khi rời , nàng mỉm :
"Vậy con xin cáo từ nhé."
ngay khi nàng , Tiền Đại bỗng cất tiếng gọi:
"Khoan !"
Bước chân Tần Vũ Niết dừng , nàng ngoảnh y, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Chỉ thấy Tiền Đại vội vàng , bước nhanh một căn phòng khác. Chẳng mấy chốc, y trở , tay là hai chiếc lọ nhỏ nhắn xinh xắn, chế tác tinh xảo. Ánh sáng lấp lánh bề mặt, chẳng khác gì trân bảo quý hiếm.
Tiền Đại đặt hai chiếc bình nhỏ mặt Tần Vũ Niết, nở nụ hàm ý giải thích:
"Đây là vật nhỏ mới mẻ mà kiếm . Nghe bán bảo, thứ cực kỳ cho việc dưỡng da. Một bình cho con, một bình cho Lý a di."
Nhìn thấy vẻ do dự của Tần Vũ Niết, Tiền Đại thêm một câu, nửa đùa nửa thật:
"Ta giữ cũng chẳng để gì. Nhận , coi như giúp đỡ phí phạm."
Tần Vũ Niết bật , nhận lấy hai chiếc bình từ tay :
"Tiền thúc lòng, nếu nhận thì quả là vô lễ. Đa tạ thúc!"
Nhìn thấy nàng nhận lấy, Tiền Đại rạng rỡ, đến mức những vết hằn mặt cũng như giãn vì vui sướng.
Sau đó, Tần Vũ Niết nhắc đến việc rời . Lần , Tiền Đại ngăn cản nữa, chỉ gật đầu chào tạm biệt.
Rời khỏi nhà Tiền Đại, Tần Vũ Niết thẳng tiến tới Diêm Vương điện. Khi nàng xuất hiện, quỷ sai gác nhận sự khác thường ngay lập tức. Hôm nay, tay nàng mang theo hộp đồ ăn như khi. Gã quỷ sai thầm nhủ: "Chắc chắn đến dâng cơm nữa ."
Hắn vội vàng lên tiếng:
"Diêm Vương gia hiện ở trong điện. Tần bà chủ việc cần gì ?"
Tần Vũ Niết vốn định mang chút ngân lượng (tiền hoa hồng) thu những ngày qua đến giao , tiện thể dâng chút điểm tâm lên Diêm Vương gia. Nghe quỷ sai , nàng chỉ khẽ lắc đầu, mỉm :
"Cũng việc gì quá hệ trọng. Nếu Diêm Vương gia mặt, thôi ."
Dứt lời, nàng xoay định rời nhưng bước một bước thì suýt va Thôi Phán Quan, từ Chính điện bước .
Thôi Phán Quan thấy Tần Vũ Niết, thoáng ngỡ ngàng trong giây lát. khi ánh mắt ông dừng hai bàn tay trống trơn của nàng, hộp đồ ăn quen thuộc, ánh mắt ông chợt lóe lên ý niệm nào đó. Khuôn mặt già nua nhanh chóng rạng rỡ, nở một nụ đầy nhiệt thành.
"Tần cô nương, nàng đến tìm Diêm Vương gia ư?" Thôi Phán Quan bước nhanh tới, giọng phần hứng khởi lạ thường.
Tần Vũ Niết giọng Thôi Phán Quan, ông. Ánh mắt nàng chạm khuôn mặt vốn nghiêm nghị nhưng cố gượng nở nụ tươi của ông, khiến nàng thoáng khựng . Ngay đó, nàng khẽ dời ánh mắt , nét mặt giữ vẻ điềm tĩnh. Khóe môi nàng cong lên một nụ nhẹ nhàng, trang nhã, đáp lời:
"Thôi Phán Quan, đúng là đến tìm Diêm Vương gia vì chút việc nhỏ mọn. quỷ sai ngài trong điện, nghĩ việc cũng quá khẩn cấp, nên thôi, quấy rầy ngài nữa."
Đám quỷ sai bên cạnh cũng khỏi liếc "nụ " của Thôi Phán Quan, lập tức nghiêm trang như thể đang diện kiến cấp .
Thôi Phán Quan dường như nhận điều gì đó. Nét mặt ông nghiêm , nhanh chóng thu hồi nụ gượng ép, giọng lập tức trở nên điềm đạm:
"Diêm Vương gia lúc quả thực trong điện. Ngài lên Thiên Đình bàn chính sự. , Tần cô nương, chẳng nàng phương thức liên lạc trực tiếp với Diêm Vương gia ư? Nếu việc cần, nàng cứ trực tiếp liên hệ ngài ."
Tần Vũ Niết thoáng ngạc nhiên, thì lý do hôm nay thấy Diêm Vương gia là vì ngài phụng mệnh lên Thiên Đình xử lý công vụ.
Nàng lắc đầu, giọng điềm đạm:
"Việc khẩn thiết, quấy nhiễu ngài ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/chuong-236-hoa-ra-la-co-phap-khi.html.]
Thôi Phán Quan suy nghĩ một lát gật đầu:
"Được, đợi Diêm Vương gia trở về, nhất định sẽ bẩm báo rằng Tần cô nương từng ghé thăm."
Bước chân Tần Vũ Niết khựng . Nàng định rằng chuyện đến đây cũng chẳng cần nhắc gì, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Thôi Phán Quan, nàng chỉ mỉm nhẹ:
"Vậy phiền Thôi phán quan ."
Nói xong, nàng nhớ đến món điểm tâm mang theo. Nàng lấy từ gian trữ vật một ít, đưa tới mặt Thôi Phán Quan:
"Đây là chút điểm tâm hấp lúc sáng sớm. Thôi phán quan cứ cầm dùng thử xem hợp khẩu vị ."
Sau đó, nàng cũng chia một ít cho quỷ sai ở cửa.
Thôi Phán Quan Tần Vũ Niết rút điểm tâm từ gian, thầm nhủ: [Hóa nàng sở hữu gian trữ vật, thảo nào hôm nay thấy hộp đồ ăn quen thuộc.]
Nhìn bộ dáng Tần cô nương, rõ ràng là chuẩn điểm tâm để dâng cho Diêm Vương gia, ai ngờ gặp đúng lúc, cuối cùng rơi tay cùng đám quỷ sai . Thôi Phán Quan khỏi đắc ý:
[Quả thực, tài nghệ của Tần cô nương thể xem thường. Món nào nàng cũng ngon đến khó cưỡng. Điểm tâm ắt hẳn cũng . Diêm Vương gia còn kịp nếm qua, hóa là hưởng . Đám quỷ sai thấp kém e rằng cả đời cũng từng ăn mỹ vị như thế !]
Nghĩ đến đây, ông suýt chút nữa bật thành tiếng, nhưng vẫn cố giữ nét nghiêm nghị, chỉ khẽ gật đầu, cất lời khen ngợi:
"Tần cô nương chế biến món nào cũng mỹ vị vô song."
Đám quỷ sai gần đó ban đầu vẫn ngẩn ngơ, ngờ bản cũng phần. Khi hồn, cả đám vội vàng cúi đầu cảm ơn:
"Đa tạ Tần bà chủ!"
Tần Vũ Niết chỉ khẽ mỉm , dịu dàng đáp:
"Nếu các vị ưa thích, sẽ thêm mang đến. Giờ quấy rầy chư vị nữa, xem thử bên bán món cơm hộp nào hợp khẩu vị đây."
Nói , nàng xoay bước , để Thôi Phán Quan và đám quỷ sai đó với mùi hương thơm lừng từ món điểm tâm vẫn còn vấn vương trong khí.
Thôi Phán Quan dõi theo bóng lưng Tần Vũ Niết khuất dạng, chút do dự, cầm ngay một miếng điểm tâm nếm thử. Vị ngọt thanh nhẹ nhàng tan chảy đầu lưỡi, nhưng khi c.ắ.n sâu, nhân bên trong đậm đà hương vị khó tả. Đặc biệt hơn, hai hương vị chẳng những đối nghịch mà còn hòa quyện , tạo một dư vị thanh nhã, cuốn hút khôn nguôi.
"Quả hổ danh là tài nghệ của Tần cô nương!" Thôi Ngọc thầm cảm thán, đôi mắt sáng rực như phát hiện báu vật hiếm .
Không bỏ lỡ cơ hội, Thôi Phán Quan nhanh tay chụp một bức ảnh món điểm tâm, đăng ngay lên nhóm chat nội bộ:
Thôi Phán Quan: [Ảnh] Điểm tâm mới nhất của Tần cô nương! Nàng đặc biệt riêng cho . Có thể hương vị quả thật là tuyệt phẩm nhân gian—
Ngay đó, nhóm chat bùng nổ:
Phạm Vô Cữu: A a a! Thôi Phán Quan, ông dám ăn một !!!
Đầu Trâu: Thôi Phán Quan, gần đây ngài việc gì cần tại hạ giúp đỡ ? Chỉ cần cho một miếng điểm tâm là !
Phạm Vô Cữu: (im lặng vài giây)... Đầu Trâu, chẳng lẽ ngươi vứt hết cả thể diện?
Đầu Trâu: "Ta vốn dĩ nào thể diện gì để vứt? Ta là Đầu Trâu mà."
Phạm Vô Cữu: "..."
Một im lặng bao trùm. Thế mà Phạm Vô Cữu thuyết phục bởi câu trả lời đầy "lý lẽ" .
Gà Mái Leo Núi
Tạ Tất An: "Không chia cho một ít ?"
Thôi Phán Quan đang thưởng thức màn tranh luận kịch tính, bỗng giật khi tin nhắn của Tạ Tất An. Ông ngay lập tức đầu về phía hai quỷ sai gần cửa. Quả nhiên, bắt gặp bọn họ đang lén lút nhét điểm tâm trong áo!
Thôi Phán Quan lập tức xụ mặt, nghiêm nghị hắng giọng:
"Hai ngươi đang trong giờ chấp pháp thì phép tư vịnh ( việc riêng) ?"
Hai quỷ sai giật như sét đánh, vội vàng nhét điện thoại và cả điểm tâm túi một cách vụng về, đồng thanh lí nhí:
"Chúng sai ..."
Thôi Phán Quan hừ lạnh, tỏ vẻ hài lòng, bước Diêm Vương điện, dáng vẻ đầy oai phong.
đầy hai giây , ông vội vàng , vẻ mặt như nhớ điều gì.
"Hừm... Bị hai đứa các ngươi rối cả đầu óc, suýt nữa thì quên mất định gì!"
Hai quỷ sai bên ông rời , cố gắng nén . Ai nấy đều hiểu rõ, dù bề ngoài Thôi Phán Quan nghiêm khắc, nhưng trong lòng ông chẳng nỡ trách mắng ai quá lâu, nhất là khi nhận phần điểm tâm ngon lành của Tần Vũ Niết.