Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ - Chương 159: Khí tức của Diêm Vương gia trên người nàng
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:44:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Vũ Niết gật đầu, đó rời khỏi nhà Lão Tiền, trở về phủ của . Nàng bước phòng bếp, chuẩn nấu bữa cơm cho Diêm Vương gia.
Diêm Vương gia nàng về nhà nhưng nàng mang thức ăn cho y. Tuy rằng nàng xin phép Diêm Vương gia nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng Tần Vũ Niết luôn cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, như thể đang ai đó theo dõi. Cảm giác khiến nàng thể suy nghĩ.
Nàng nhanh chóng chuẩn bữa cơm xong, còn cách nào khác đành xách theo hộp cơm của Diêm Vương gia mang xuống Địa Phủ.
Khi ngang qua Quỷ sai cửa khẩu, vị quỷ gác cửa thấy Tần Vũ Niết thì thoáng ngẩn , đó mới mở cổng cho nàng. Ánh mắt của dừng chiếc hộp cơm nàng đang cầm, nhắc nhở: "Diêm Vương gia đang ở Thiên thính."
Tần Vũ Niết gật đầu hiểu , ngay lập tức về hướng Thiên thính.
Thiên thính nàng từng đến hai , đường đối với nàng quen thuộc như lòng.
Vừa bước trong, một giọng từ phía , Diêm Vương gia vẫn hề ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng cất lời: "Không cần quấy rầy Bổn Vương ?"
Tần Vũ Niết xung quanh, thấy chỉ nàng, mà Diêm Vương gia mới lên tiếng. Liệu y đang trò chuyện cùng ?
Tần Vũ Niết ngạc nhiên, gọi: "Diêm Vương gia?"
Nghe tiếng gọi, Diêm Vương gia ngẩng đầu lên nàng, ngữ điệu vẫn bình thản như khi: "Sao tới đây?"
Thấy y vẻ gì là vui, Tần Vũ Niết trong lòng nhẹ nhõm. Nàng chầm chậm trả lời: "Ta tới mang cơm cho ngài."
Nói xong, Tần Vũ Niết đặt hộp cơm lên bàn, thuần thục lấy từng món ăn , dọn lên một cách gọn gàng.
Diêm Vương gia bình thản dậy, đến bàn nhỏ, xuống, nàng, hỏi: "Chẳng nàng đang bận công chuyện riêng ?"
Nàng đáp theo phản xạ: "Ta xong việc nên mới đến đây."
Sau đó, Tần Vũ Niết xuống ghế, chớp mắt một cái hỏi: "Ngài trở về?"
Diêm Vương gia liếc cô một cái, thản nhiên : "Ta thiết lập kết giới của Địa Phủ. Phàm là sống, thể tự do nơi , chỉ duy nhất nàng phép."
Khi thấy chỉ nàng là sống duy nhất phép tự do Địa Phủ, Tần Vũ Niết cảm thấy trong lòng chút phấn khởi. ngay lập tức, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng — Chẳng lẽ, mỗi khi tiến Địa Phủ, nhất cử nhất động của đều Diêm Vương gia rõ tường tận?
Sự ngượng ngùng chợt ập đến, Tần Vũ Niết khẽ c.ắ.n môi , má phiếm hồng, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt . Với vẻ hổ, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "À, cái đó... Ta đến đây là để dâng bữa khuya cho ngài mà."
Diêm Vương Tần Vũ Niết, đôi mắt lộ một tia nghi ngờ: "Không đây là phận sự của cô ?"
Tần Vũ Niết cảm thấy mặt nóng ran, liền gượng gạo phản bác: "Dù đúng là , nhưng xin phép ngài nghỉ ngơi hai ngày mà. Vừa trở về là lập tức bếp lo bữa ăn cho ngài ."
Diêm Vương nhàn nhạt đáp : "Bởi vì cô cảm thấy hổ thẹn."
Tần Vũ Niết lời thẳng thừng của nghẹn , nhất thời nên phản ứng .
Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy bực bội. Diêm Vương đúng là chút đáng yêu nào. Dù đó là sự thật, nhưng cứ toạc như , khiến nàng mất hết thể diện.
Nghĩ đến đây, nàng tức giận cúi đầu xuống bàn, ánh mắt vô thức dừng Diêm Vương.
Tần Vũ Niết cứ , cảm giác bụng càng lúc càng cồn cào. Từ khi trở về, nàng vẫn kịp dùng bữa tối, cứ mải mê nấu nướng cho .
Trong lòng khỏi dâng lên một chút oán giận, nàng lầm bầm: "Ngài ngoài việc vất vả ?"
Diêm Vương nhàn nhạt gật đầu: "Phải."
Tần Vũ Niết chớp mắt, tò mò hỏi: "Vậy ngài lo lắng gặp nguy hiểm ? Nếu chẳng may xảy chuyện, còn ai nấu cơm cho ngài nữa?"
Diêm Vương nàng một lát, ánh mắt lướt qua nàng, mới đáp một cách bình thản: "Sẽ chuyện đó."
Tần Vũ Niết xong, trong lòng bỗng dưng chút khó chịu, cảm giác như thể một luồng khí lạnh phả . "Vâng." Nàng chỉ đáp một từ, tiếp tục tranh luận thêm.
Cũng thôi, Diêm Vương bận rộn trăm công nghìn việc, thời gian mà để ý tới mấy kẻ tầm thường như , điều cũng là lẽ thường tình.
Diêm Nghe Cảnh liếc Tần Vũ Niết, thấy nàng đột nhiên trầm mặc, sắc mặt trầm xuống. Cảm thấy chút kỳ lạ, nhướn mày hỏi:
"Có tâm sự gì ?"
"Không chi." Tần Vũ Niết lắc đầu, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, hỏi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/chuong-159-khi-tuc-cua-diem-vuong-gia-tren-nguoi-nang.html.]
"Ngài còn dùng thêm nữa ?"
Diêm Nghe Cảnh đống thiện thực bàn mà mới động đũa vài miếng, ánh mắt đầy khó hiểu.
ngay đó, Tần Vũ Niết nhanh tay thu hết thứ hộp, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Diêm Nghe Cảnh chiếc bàn trống trơn mặt, chỉ kịp thốt lên một tiếng đầy ngỡ ngàng:
"Hả?!"
Tần Vũ Niết dậy, nét mặt nghiêm túc :
Gà Mái Leo Núi
"Hôm nay mệt mỏi cả ngày, cần cáo lui nghỉ ngơi."
Chưa kịp đợi phản ứng, nàng bước thẳng khỏi thiên thính, để một mảng im lặng đầy kinh ngạc.
Diêm Nghe Cảnh theo bóng lưng nàng khuất dần, trong đầu chỉ một câu hỏi xoay quanh:
"Rốt cuộc xảy chuyện quái quỷ gì ?"
Ngoài cửa, một tên Quỷ sai tình cờ trông thấy Tần Vũ Niết. Hắn khẽ giật khi nhận nàng bước bao lâu, nay vội vã rời . Hắn lẩm bẩm:
"Kỳ lạ , đến đây, nàng đều nán lâu, hôm nay gấp thế?"
Vừa bước đến cổng, Tần Vũ Niết phát hiện điều bất thường: Ánh đèn trong nhà sáng trưng. Tim nàng khẽ lỡ nhịp. Trong đầu nàng chợt lóe lên ý nghĩ:
"Không ! Trong nhà chỉ một , rõ ràng khi tắt đèn, khóa cửa cẩn thận . Sao giờ đèn sáng? Kẻ nào đang ở trong đó?"
Tần Vũ Niết đặt mạnh hộp thức ăn xuống đất, ánh mắt đầy cảnh giác. Nàng cúi nhặt lấy một cây gậy gỗ từ góc sân, tay siết chặt, từng bước rón rén tiến trong nhà, giác quan căng lên như dây đàn.
Khi thấy một bóng đỏ thoáng qua, tim nàng thót . Chẳng kịp suy nghĩ thêm, Tần Vũ Niết giơ cao cây gậy, dồn hết sức lực đập thẳng mục tiêu, hét lên đầy hoảng loạn:
"Aaaaa!"
Tiếng hét của nàng hòa cùng âm thanh gậy gỗ va chạm. vì trúng "đối thủ", tiếng hét vang lên từ một giọng quen thuộc:
"Tiểu Vũ Niết, con bé , cô đang gì ?"
Tần Vũ Niết ngớ . Đứng mặt nàng quỷ mị yêu quái, mà là... Mạnh Bà. Tay Mạnh Bà vẫn đang thong thả nhón hạt dưa bỏ miệng, đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự khó hiểu.
Nàng xuống cây gậy tay , theo ánh mắt qua, thấy góc áo của Mạnh Bà cây gậy đè chặt. Không gian bỗng chốc trở nên im lặng đến mức ngượng nghịu.
Tần Vũ Niết lập tức thu cây gậy về lưng, nở một nụ gượng gạo:
"Thật xin , ... cứ ngỡ là..."
Mạnh Bà nhướn mày, trừng mắt nàng đầy ngỡ ngàng:
"Cô ngỡ cái gì? Cô nghĩ là kẻ trộm vặt chắc?"
Ở góc bàn, Tiểu Hồng - con thú nhỏ thường nhảy nhót bên cạnh Mạnh Bà - cũng trợn tròn mắt, liên tục kêu:
"Òm ọp! Òm ọp."
Mạnh Bà bật dậy, sải bước về phía Tần Vũ Niết, đôi mắt long lanh đầy vẻ tức giận. Bà chống nạnh, chỉ thẳng mặt nàng:
"Lão nương đây dung mạo trẻ trung, xinh đến nhường , chỗ nào giống kẻ trộm? Hả?"
Tần Vũ Niết phản ứng nhanh như chớp, cúi đầu nhận ngay lập tức:
"Là của . Ta sai ."
Mạnh Bà buông tha, nhíu mày ngửi ngửi khí quanh nàng. Rồi bà bất ngờ thốt lên:
"Hửm... Trên cô... vương vấn thở của Diêm Vương?"