Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-01-31 21:31:25
Lượt xem: 7

Thái tử chỉ có một mình thái tử phi, thậm chí chờ thái tử đăng cơ, vẫn chỉ biết một mình Xu Xu.

Như vậy ân sủng lớn biết bao nhiêu.

Nói không hâm mộ, đó là giả, nữ tử hậu cung, ai mà không muốn được độc sủng trong hậu cung chứ?

Nhưng mà, may mắn Xu Xu tốt số, may là bà ấy cũng rất thích Xu Xu, chưa từng đối nghịch với thái tử và thái tử phi, mà thái tử rời cung có việc, chỉ còn thái tử phi ở lại trong cung, thái tử phi lại còn có thai, bà ấy phải săn sóc hơn mới đúng.

Sau đó, Triệu quý phi thường xuyên qua Đông cung thăm Xu Xu.

Mới đó đã qua nửa tháng, vì Xu Xu lo lắng cho thái tử nên ban đêm ngủ không được ngon.

Lúc trời tối, nàng mới vừa ngủ, liền mơ thấy kiếp trước, là thời điểm sau khi nàng đã mất nhiều năm, trưởng tử của Tống Ngưng Quân và Tam hoàng tử đã mười hai mười ba tuổi, vì Thuận Vũ đế đăng cơ hơn mười năm, phi tần hậu cung cũng không có thai nên liền chọn ra người có độ tuổi thích hợp trong dòng dõi hoàng thất làm người thừa kế, chọn trúng trưởng tử của Tống Ngưng Quân và Tam hoàng tử.

Đứa bé kia tiến cung diện thánh, bị dọa sợ, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Thuận Vũ đế ngồi trên ngai vàng, biểu cảm rất lạnh nhạt, trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào, nhìn thoáng qua thiếu niên quỳ trên đại điện không dám ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Lui xuống đi.”

Chờ thiếu niên kia lui ra, Thuận Vũ đế ngồi trên ngai vàng lạnh lùng ho khan vài tiếng, thái giám đứng bên cạnh lập tức cúi người lấy khăn cho hắn, lo lắng nói: “Hoàng thượng, người phải chú ý sức khỏe.”

Sắc mặt Thuận Vũ đế tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, hắn dùng khăn che miệng, lại ho khan vài tiếng, trên khăn đều là cục m.á.u đen.

Xu Xu bay lượn giữa không trung, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, quả thực khóe mắt muốn nứt ra, lo lắng gọi: “Phu quân, phu quân…”

Nàng biết rõ đây là cảnh kiếp trước, nhưng không thể nào trơ mắt nhìn nam tử trung niên trước mắt bệnh thành bộ dạng như vậy được.

Cuối cùng, Xu Xu được Trân Châu đánh thức, nàng mờ mịt mở mắt ra, bên tai còn có tiếng bối rối của Trân Châu: “Thái tử phi, người tỉnh chưa, có cần nô tỳ đi gọi thái y qua đây không?”

“Không cần.” Xu Xu muốn ngồi dậy, Trân Châu vội vàng tìm gối mềm đặt sau lưng nàng, Xu Xu tựa vào gối, nói khẽ: “Vừa rồi gặp ác mộng thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-461.html.]

Trân Châu xoay người dùng tay ra hiệu, Linh Thảo phía sau vội vàng đi qua bên cạnh bàn, rót cốc nước ấm mang qua.

“Thái tử phi, người uống một chút nước đi.” Trân Châu lo lắng nói: “Vừa rồi nương nương mơ thấy thái tử điện hạ sao?”

Sắc mặt Xu Xu khẽ trắng bệch, nhẹ nhàng gật đầu, uống một hơi cạn sạch cốc nước ấm.

Nàng nhớ đến chuyện trong mơ kiếp trước, trái tim thắt lại và bắt đầu đau đớn.

Kiếp trước điện hạ cô độc biết bao nhiêu, cũng cứ một mình như vậy đến cuối đời.

Trong lòng Xu Xu có chút khó chịu, còn muốn khóc lên.

Cuối cùng nha hoàn bưng nước ấm đến, lau người cho nàng, lúc này nàng mới nằm ngủ tiếp, nhưng lại không cách nào đi vào giấc ngủ được, đợi đến lúc chân trời hửng sáng, nàng mới dần dần thiếp đi trong mệt mỏi.

Cuối cùng tỉnh lại trong nụ hôn lạnh lẽo mà quen thuộc, nàng hơi ngẩn ra, vẫn chưa mở mắt đã theo bản năng giơ tay ôm lấy người đang cúi xuống ôm nàng, Xu Xu nghe thấy giọng nói quen thuộc có chút trong veo lạnh lùng như ngọc thạch: “Bảo nhi, nhớ phu quân rồi sao?”

Xu Xu không nói chuyện, nước mắt lại rơi xuống.

Nước mắt ấm áp dính lên trên mặt Phó Liễm Chi, hắn hơi ngẩn ra, ngồi dậy, nhìn thấy hốc mắt Xu Xu đỏ bừng, nước mắt từ hai gò má chảy dài càng lúc càng nhiều.

Nhất thời hắn cũng bối rối, ôm người vào lòng, hỏi: “Bảo nhi làm sao vậy?”

Xu Xu nắm chặt vạt áo của hắn, thút tha thút thít nói: “Thiếp mơ thấy ác mộng, thấy phu quân sắp chết, thiếp rất sợ.”

Phó Liễm Chi bật cười, ôm nàng chặt hơn: “Xu Xu đừng lo lắng, không phải phu quân đã về rồi sao?”

Xu Xu càng khóc nức nở hơn, nhớ tới kiếp trước nam nhân cô đơn cả đời, trong lòng nàng co rút lại đau đớn.

“Ngoan, đừng khóc nữa.” Phó Liễm Chi càng nhẹ nhàng vỗ lưng Xu Xu.

Xu Xu thút tha thút thít, cuối cùng rúc trong n.g.ự.c nam nhân rất lâu, mới ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, Xu Xu xấu hổ ngồi dậy, lau lau nước mắt, hỏi: “Phu quân mới vừa về chưa tắm rửa sao?”

Loading...