Suối Tiên Trong Mơ - Chương 364
Cập nhật lúc: 2025-01-24 13:26:13
Lượt xem: 25
Tống Ngọc Bách cười khổ hỏi: “Sao muội ngàn dặm xa xôi chạy đến tận đây vậy?”
Xu Xu nhỏ giọng nói: “Đại ca, huynh đã mất tích mười ngày rồi, mọi người ở nhà đều rất lo cho huynh, đặc biệt là Đại tẩu.”
Tống Ngọc Bách nhớ đến thê tử trong nhà, trái tim bị đ.â.m đau nhói, từ lúc hắn ra biên thành đến giờ, ngay cả thê tử sinh đẻ hắn cũng không ở bên cạnh, bây giờ còn làm thê tử lo lắng cho hắn.
“Đại ca, ca đã gặp phải chuyện gì?” Xu Xu hỏi.
Nói đến đây, Tống Ngọc Bách liền biến sắc, hắn nói: “Xu Xu, Tống Ngưng Quân vẫn chưa chết.”
Lúc trước Tống Ngưng Quân bị đi đày ở biên ải, nhưng rơi xuống vách núi, chuyện này cũng được truyền về kinh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta đã chết, thế nhưng nàng ta vẫn chưa chết.
Tống Ngọc Bách tiếp tục nói: “Ta vốn đuổi theo Phùng Bắc Vương nên mới đến thành Phong Long…”
Phùng Bắc Vương là tân vương của Điền Quốc, bởi vì hắn ta lật lọng, xé bỏ hiệp ước đồng minh, tấn công biên thành Đại Ngu trước.
Mặc dù bây giờ đang tạm thời đình chiến, nhưng tính tình Phùng Bắc Vương nham hiểm, là kẻ có dã tâm, muốn thu phục Đại Ngu, tất nhiên không thể nào thần phục Đại Ngu.
Cho nên biên thành vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, lúc hắn thăm dò tình hình quân địch thì phát hiện Phùng Bắc Vương và một nam tử trung niên cùng một lão nhân đi vào thành Phong Long, tất nhiên hắn liền đi theo, lúc vào thành Phong Long, phát hiện bọn chúng đi vào một căn nhà ba cổng, sau nửa canh giờ lại đi ra, Tống Ngọc Bách giả dạng thường dân đi lướt qua bọn chúng, nghe Phùng Bắc Vương và hai người khác đều dùng tiếng Tiêu Thận quốc nói chuyện, lão nhân kia nói: “Tình hình của nàng ta, lúc trước có thể tiếp tục sống sót đã may mắn lắm rồi, lúc trị liệu cho nàng ta theo cách của vu y lão phu đã nói qua, tối đa nàng ta chỉ có thể thọ được thêm một năm nữa, hiện tại dầu hết đèn tắt, lão phu cũng không còn cách nào khác, hơn nữa chính nàng ta cũng biết rất rõ.”
Phùng Bắc Vương không nhiều lời, chỉ nói: “Đa tạ Biện vu y.”
Một nam tử trung niên khác nói khẽ: “Vương, ước định giữa chúng ta…”
Sau đó bọn chúng lướt qua Tống Ngọc Bách, Tống Ngọc Bách đã lộ mặt ra trước mặt chúng, tất nhiên không dám tiếp tục đuổi theo, hơn nữa chuyến này cũng biết được Phùng Bắc Vương và pháp sư Tiêu Thận Quốc có qua lại với nhau.
Tiêu Thận Quốc và Đại Ngu là liên bang, hiện tại lại giao thiệp cả với Phùng Bắc Vương.
Vu y cũng là pháp sư đặc biệt của Tiêu Thận quốc, bọn hắn dùng phép thuật thần kỳ trị liệu cho người bệnh, thân phận vô cùng tôn quý, bình thường chỉ có hoàng tộc Tiêu Thận mới có thể mời được vu y.
Vậy người đi theo vu y rất có thể là hoàng tộc của Tiêu Thận quốc, hoàng tộc của Tiêu Thận Quốc gặp gỡ Phùng Bắc Vương, điều này khá tế nhị đây.
Tống Ngọc Bách tìm hiểu xong những chuyện này đang định về thành Bình Cao bẩm báo lại cho Viên tướng quân, nhưng đột nhiên nhớ lại lời vu y kia nói, người trong nhà dầu hết đèn tắt, hắn liền nổi lên chút tò mò.
Chỉ định vào nhìn một cái, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-364.html.]
Ngày tiếp theo, hắn lợi dụng người trong nhà đi ra mua đồ đạc liền đi vào, sau đó tránh né phủ vệ đi về phía chủ viện, vừa đến nhìn vào, liền khiến hắn ngẩn ra ngay tại chỗ, trên xe lăn trong đình viện là một nữ tử mặt trắng như quỷ, gầy trơ cả xương, nữ tử nhìn không hề có chút sức sống nào, giống như có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Khiến Tống Ngọc Bách giật mình không phải điều này, mà là nữ tử này hắn quen biết, nàng ta chính là Tống Ngưng Quân lúc trước đã bị đày ra biên thành rồi rơi xuống vách núi.
Tống Ngưng Quân cũng phát hiện ra hắn, khàn khàn hô: “Có thích khách…”
Nàng ta không thể nào động đậy được, thậm chí ngay cả tay cũng không hề cử động được.
Nói xong câu đó, nàng ta lại kịch liệt ho khan như cây đèn cầy trong gió sắp tắt.
Tất nhiên Tống Ngọc Bách liền xoay người bỏ chạy, nhưng phủ vệ đông, trong lúc đánh nhau, hắn bị đ.â.m trúng bụng, sau khi chạy ra khỏi căn nhà, hắn được ai đó cứu, rồi bất tỉnh.
Hắn mơ mơ màng màng cũng từng tỉnh dậy hai lần, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ, đến bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo.
Tống Ngọc Bách nói xong, sắc mặt càng nhợt nhạt.
Xu Xu rũ mắt, không biết nghĩ gì, nàng đứng dậy nói: “Ta đi nấu chút cháo cho Đại ca trước đã, nhiều ngày rồi huynh ấy vẫn chưa ăn gì.”
Phong Thu Thủy ngại ngùng, hắn vẫn hôn mê, tất nhiên không nấu thứ gì cho hắn ăn rồi.
Cháo nhanh chóng được nấu xong, Xu Xu bưng lên đút cho huynh trưởng ăn, thấy Phó Liễm Chi và Phong Thu Thủy đều im lặng, Xu Xu hỏi: “Sư huynh, muội…”
Nàng cũng không biết mình muốn nói gì, giữa nàng và Tống Ngưng Quân không c.h.ế.t không ngừng, nhưng trước mắt Tống Ngưng Quân cũng không khác gì đã chết.
Phó Liễm Chi nói: “Đợi ta về khách điếm một chuyến, sai bọn Lưu thành bán hàng hóa rồi mang Tống giáo úy rời khỏi thành Phong Long trước.”
Phong Thu Thủy nhịn không được liếc nhìn hắn thêm một cái, có vẻ như người này chỉ khi đối mặt với Xu Xu mới có thể nói nhiều một chút.
Xu Xu nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh thì sao? Huynh không rời khỏi thành Phong Long sao?”
Phó Liễm Chi nhìn Xu Xu không nói gì nữa, Xu Xu đã hiểu ý của hắn.
Đúng vậy, ân oán giữa nàng và Tống Ngưng Quân cũng nên chấm dứt rồi.
“Sư huynh, muội cũng ở lại, muội sẽ đi cùng với nhóm huynh.” Đó cũng là ân oán giữa nàng và Tống Ngưng Quân, dây dưa hai kiếp, dù sao cũng nên chấm hết rồi.
“Được.”