Suối Tiên Trong Mơ - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-01-11 12:01:05
Lượt xem: 26
Trong kinh thành này những thứ mà ở Dược đường không có cũng có thể tìm thấy ở đây, Xu Xu thường xuyên đi mua ở chỗ này, nên cô cũng làm quen được với lão bản ở nơi này.
Xu Xu đi vào Bách Thảo Đường, đó là một tòa nhà lớn, tự mình đi vào chọn lựa loại thảo dược nàng muốn.
Đi vào bên trong, Xu Xu cầm từng túi thảo dược bên trong viện lên rồi ngửi ngửi, mỗi thảo dược bởi vì có quá trình bào chế khác nhau, nên dược tính mỗi loại bào chế ra cũng khác nhau.
Nói trắng ra là, dược liệu cũng có phân cấp ra thành thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Mỗi lần chọn lựa Xu Xu đều chọn loại tốt nhất, nàng sờ sờ hoặc ngửi liền có thể phân biệt ra được dược liệu này là được bào chế như thế nào.
Xu Xu hao phí hai canh giờ chọn được chừng một trăm loại thảo dược, sau đó nhờ Bách Thảo Đường giúp cô đem dược liệu vận chuyển đến phủ Định Quốc Công.
Bọn tiểu nhị của Bách Thảo Đường này đều gặp Xu Xu lâu ngày cũng thành quen, nàng thường không mặc đồ của nữ tử mà lại thích mặc đồ giống như là của nam nhân nên cũng dễ nhận biết
Nên biết được vị Tam cô nương phủ Định Quốc Công trước mắt này chính là được thánh thượng phong làm Bảo Phúc huyện quân.
Bọn tiểu nhị vội vàng đáp ứng, “Tam cô nương yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngài vận chuyển thuốc qua bên đó nhanh nhất có thể”
Xu Xu gật đầu hài lòng
Đang muốn rời đi, cửa tòa nhà bỗng nhiên có một hán tử tầm ba mươi mấy tuổi mặc áo vải rách hai tay, mặt mũi tràn đầy lo lắng, đầu đầy mồ hôi, ông ta trực tiếp chạy lại chỗ một hỏa kế nói, “Chỗ này có lang trung hay không, hay là có loại dược liệu gì có thể cầm m.á.u hay không, van cầu các người giúp ta một chút, van cầu các người giúp ta một chút.”
Xu Xu vốn dĩ đang đi gần đến cửa rồi, nhưng nghe thấy hán tử kia nói như thế, lại nhịn không được mà quay đầu lại giương mắt nhìn.
Hỏa kế nói: “Huynh đệ, ở đây chúng ta không có lang trung, nơi này cũng không phải là Dược đường, nơi này là Bách Thảo Đường, ở đây chỉ chuyên bán thuốc mà thôi, lão bản của chúng ta là người có hiểu được y thuật, nhưng lão bản bây giờ cũng không có ở đây, hay là bĩnh tĩnh nói cho ta nghe một chút, tình huống là như thế nào?”
Hán tử lập tức rơi nước mắt, quỳ trên mặt đất nói: “Là thê tử của ta, nàng ấy sinh con, hiện tại bên dưới của nàng ấy chảy ra rất là nhiều máu, ta không có cách nào khác cả, ta cũng không biết phải làm sao, van cầu các người có thể giúp ta một chút được không, ta nên làm cái gì, nên làm cái gì đây.” Hán tử nói năng bắt đầu lộn xộn.
Xu Xu nghe xong như vậy, lúc này mới quay người trở lại rồi đến bên cạnh hán tử, “Đừng hoảng hốt như vậy, bình tĩnh lại đi, thê tử của ngươi khó sinh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-237.html.]
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu công tử, ngài là lang trung sao?” Hán tử giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, “Không đúng, là một vị cô nương, tiểu cô nương, là thê tử của ta khó sinh, van cầu cô nương giúp đỡ ta một chút.”
“Nhà của ngươi ở gần đây không?” Xu Xu hỏi.
Hán tử gật đầu, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ròng.
Xu Xu quyết định thật nhanh, ngay lập tức quay đầu lại nhanh chóng đi lấy hai mươi loại dược liệu trên mấy kệ thuốc ở đấy, cuối cùng lấy một cây nhân sâm có khoảng tầm mười năm dược hiệu, cô nói với hỏa kế của Bách Thảo Đường : “Những thứ này ta lấy, lát nữa sẽ quay lại tính tiền sau cho các ngươi, cho ta hỏi, hòm thuốc của lão bản các người có để ở đây không?”
Hỏa Kế biết đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, không được để chậm trễ, gật đầu nói: “Tam cô nương chờ một lát, ta lập tức đi vào lấy ra”
Trong hòm thuốc đều là những công cụ để cứu người, bên trong có một ít dược liệu còn có ngân châm châm cứu, vân vân, Xu Xu hôm nay đi ra ngoài đặt mua đồ nên cũng không mang hòm thuốc theo, nàng có chút hối hận vì chuyện đó, nàng quyết định từ nay về sau đi đâu cũng phải mang theo hòm thuốc bên mình mới ổn thỏa một tí, lỡ như gặp phải chuyện gấp như thế này, sợ là sẽ chậm trễ cứu người.”
Chờ lấy được hòm thuốc của lão bản nơi này, Xu Xu lập tức cõng cái hòm thuốc và mang theo dược liệu và nói với hán tử kia : “Nhanh đi về xem thử tình trạng của thê tử ngươi.”
“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương. “ Hán tử vui đến phát khóc, đứng dậy, dẫn Xu Xu rời Bách Thảo Đường.
“Thê tử của ngươi mang thai bao lâu rồi mà làm sao lại khó sinh? Bình thường có kêu lang trung đến theo dõi trạng thái không?”
Hán tử lau một cái nước mắt rồi nói: “Thê tử của ta mang thai hơn bảy tháng, đây là lần đầu tiên sinh đẻ, lúc trước có mời lang trung nhìn qua rồi, vừa lúc sáng nay khi mà ta rời khỏi nhà nàng ấy vẫn còn tốt lắm.”
Bách Thảo Đường tương đối vắng vẻ, gần đó Dược đường đều không có, nếu như mà lỡ sinh bệnh thì phải đi qua mấy đầu ngõ nhỏ mới có thể tìm thấy Dược đường.
Hán tử kia tên là Lý Bằng Sinh, thê tử của hắn tên là Tô Tam Nương, hai người họ mới chuyển đến kinh thành không lâu, thê tử của hắn mang thai, hiện giờ hắn đang làm bốc vác ở bến thuyền kiếm tiền lo gia đình.
Thê tử mang thai mới hơn bảy tháng, lúc sáng nay hắn còn đi ra bến thuyền phụ việc, buổi trưa về đến nhà đã nhìn thấy thê tử ngã trên mặt đất, bên dưới nhuộm đầy máu.
Hắn bị dọa đến xanh mặt, mau chóng ôm thê tử vào giường, còn Tô Tam Nương đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn cũng chỉ có thể đi gọi người hỗ trợ, nên lập tức chạy đến Bách Thảo Đường vì nơi đó là gần nhất.