Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-01-09 19:19:44
Lượt xem: 40

Đây cũng là lý do Phùng Vũ mua nó, từ nhỏ nó đã vô cùng quý giá, giá cả vô cùng cao, Phùng Vũ là người may mắn lần đầu tiên đã bắt được nó, hấu hết thế tử của mấy thế gia trong kinh thành đều cung kính coi mấy người thuần phục được mãnh thú là nhân trung long phượng*.

(*) Rồng trong vạn người

Phùng Vũ cũng vì vậy mà mua sư tử trắng này, ban đầu hắn ta tính toán sẽ thuần phục sư tử trắng này.

Làm sao nghĩ đến nó còn nhỏ mới được hai tháng mà dã tính rất lớn, vô cùng hung tàn, hắn ta không thể thuần phục, sư tử cũng không để cho ai tới gần nó.

Nuôi nửa năm, mỗi lần hắn ta tới gần chuồng thì sư tử liền gầm nhẹ đứng lên nhe ra bộ răng sắc nhọn, hắn ta đâu dám động đậy, nghĩ rằng nếu không thuần phục được thì sẽ đưa nó đi đấu thú .

Làm sao biết được sư tử trắng này bên ngoài thì hung hãn những không bằng những mãnh thú khác.

Bị cắn một cái thì c.h.ế.t khiếp, yết hầu chảy m.á.u ồ ạt, mang nó về phủ Thuận Quốc Công cũng tốn không ít tiền cho nên Phùng Vũ sai người vứt con sư tử trắng ở bãi rác bẩn thỉu.

Sau khi Xu Xu mang trở về thì đã thuần phục được nó, đương nhiên bây giờ chỉ có bọn nha hoàn Thấm Hoa viện biết là sư tử trắng rất thân cận cô nương.

Con sư tử lông trắng như sữa, lớp lông rất dày lại còn trắng nõn mềm mại, khi chân nó cọ cọ vào tay Xu Xu, Xu Xu cười không ngừng.

Xu Xu ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên cái đầu lớn đầy lông xù của sư tử trắng xoa xoa, sư tử trắng bị Xu Xu xoa đến mặt mày vặn vẹo, nó còn vui vẻ cọ cọ vào Xu Xu.

Bình thường Xu Xu cũng thích xoa đầu báo xa-li như vậy, xoa như vậy cảm giác rất thích.

Nàng xoa nhẹ một hồi lâu mới dừng tay, vỗ về đầu sư tử trắng rồi nhỏ giọng nói chuyện với nó, “Nếu thả ngươi đi ra ngoài như vậy, người ngoài thấy như vậy cũng sẽ bị dọa, ngươi không được cắn người, có hiểu không?”

Sư tử trắng nhẹ nhàng l.i.ế.m tay Xu Xu rồi lại ‘meo’ với Xu Xu.

Xu Xu dại ra, sư tử cũng kêu ‘meo’ sao? Báo xa-li cũng kêu ‘meo’, nàng biết tiếng sư tử kêu phải là ‘ngao’ chứ?

Sao lại ‘meo’ với nàng? Chẳng lẽ ngày thường thấy báo xa-li kêu vậy với nàng nên nó bắt chước sao?

Xu Xu bất đắc dĩ, xoa xoa đầu nó rồi mới đứng lên xoay người mở cửa nhĩ phòng ta.

Sư tử trắng nhắm mắt đi theo, Xu Xu nhấc chân bước ra khỏi cửa đi đến dưới mái hiên, sư tử trắng cũng đi theo nàng.

Thôi thị và bọn nha hoàn đứng ở đình viện chính, còn có Kỷ thị và ma ma nha hoàn phủ vệ cũng nhìn thấy sư tử đi theo Xu Xu.

Hung mãnh cường tráng, uy phong lẫm liệt, sau nửa tháng được Xu Xu nuôi dưỡng thì thương thế của sư tử trắng đã lành hẳn, mỗi ngày nó đều ăn rất nhiều, còn khỏe hơn cả lúc mới nhặt được về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-219.html.]

Trong lòng Kỷ thị khẩn trương, nắm chặt khăn tay không dám nhiều lời.

Thôi thị cũng có chút sợ, bà cũng đã quen với báo xa-li, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư tử trắng trong viện nữ nhi.

Rốt cuộc chúng không giống nhau, lại chưa từng tiếp xúc, nhìn thấy sư tử trắng uy phong lẫm liệt lại xinh đẹp như vậy, dù bà có thích nhưng cũng sợ hãi.

Xu Xu đứng ở mái hiên, nhìn Kỷ thị nói: “Phu nhân, sư tử trắng của ngài đây, ngài mang đi đi.”

Ánh mắt sư tử trắng theo tầm nhìn của Xu Xu dừng trên người Kỷ thị, Kỷ thị là mẫu thân của Phùng Vũ, Phùng Vũ nuôi sư tử trắng nửa năm, Kỷ thị lại hay đến viện của Phùng Vũ nên sư tử trắng nhận ra bà ta, cũng nhận ra nô bộc phía sau bà ta.

Trong nháy mắt, sư tử phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc làm cho Kỷ thị rợn tóc gáy.

Nó uy phong hung mãnh, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vợt tới trước mặt Kỷ thị.

Sư tử hổ báo mãnh thú khi đi săn đều cắn con mồi như vậy, một chiêu là mất mạng.

Lúc sư tử tới gần trước mặt bà ta, bà ta còn chưa phản ứng lại, đến khi nô bộc phía sau bà ta ngã xuống rồi thì bà ta mới tỉnh táo lại.

Bà ta sợ tới mức kinh thanh thét chói tai. . . . . .

Xu Xu thấy sư tử trắng xông qua đó như vậy thì hô lên: “Tiểu Bạch, không thể!”

Nhưng sư tử trắng không nghe nàng, đến lúc nó bổ nhào vào Kỷ thị thì Xu Xu lớn tiếng khiển trách nói: “Tiểu Bạch! Không thể!”

Hàm răng bén nhọn của sư tử trắng đã đến gần sườn Kỷ thị, nó ngừng lại.

Trong lòng Kỷ thị còn hoảng sợ, căn bản không chú ý đến tiếng quát của Xu Xu, bà ta chỉ cảm thấy mùi trong miệng sư tử trắng, còn cả cảm giác khi răng nanh bén nhọn chạm tới cổ mình.

Kỷ thị ngay cả một tiếng kêu sợ hãi cũng không thể thốt ra , hai mắt bà ta mờ đi, hoàn toàn bị dọa tới xỉu.

Ma ma bên cạnh Kỷ thị cũng kêu gào liên tục, hai nha hoàn và phủ vệ đã sớm sợ tới mức xoay người chạy ra cửa thuỳ hoa.

Sư tử trắng chậm rãi ngậm miệng lại, quay đầu lại nhìn Xu Xu, đôi mắt màu lam cực kỳ tinh thuần.

Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng bị dọa.

Thôi thị cũng sợ rồi, mặt mũi trắng bệch, bà theo Xu Xu chạy tới xem Kỷ thị.

Trên cổ Kỷ thị không sao cả, không chảy máu, chỉ là bị dọa ngất, ngoài búi tóc trên đầu bị lệch đi, thì không có trở ngại gì khác.

Loading...