Suối Tiên Trong Mơ - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-01-06 11:33:15
Lượt xem: 27
Tôn thị bị tiền tài làm choáng váng đầu óc rồi, trong đầu bà ta tưởng tượng cả gia đình ở kinh thành, nhi tử cưới vợ nhà giàu, bên người bà ta có một đống nha hoàn và ma ma, mỗi ngày bà ta đều mặc quần áo tơ lụa và hưởng vinh hoa phú quý, cả khuôn mặt bà ta sáng bừng vì vui mừng, bà ta không chú ý đến vẻ mặt kỳ quái của Tống Ngưng Quân, bà ta chậm rãi đi tới đó mở chiếc hộp gấm trước mặt của Tống Ngưng Quân ra, “Con mang tới ba nghìn hai hay là bốn nghìn hai? Ba nghìn hai sợ là không đủ, chỉ đủ chuộc cha con, ít nhất phải bốn ngàn hai, mua một tòa nhà, còn … hai huynh của con . . . . .”
Tôn thị chỉ líu lo mà nói không hề để ý, bà ta không ngờ rằng khi cúi đầu nhìn xuống thì đã thấy một con d.a.o ngắn đ.â.m trên n.g.ự.c mình.
Một bàn tay trắng tinh xảo cầm con d.a.o ngắn, còn tay kia thì đang run rẩy .
“Con. . . . . .” Tôn thị trợn mắt lên, ngẩng đầu nhìn Tống Ngưng Quân, trong lòng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, bà ta không nói lên được lời nào chỉ rên rỉ ở cổ họng, “Vì, vì sao. . . . . .” Bà ta dùng hết sức lực còn lại mới hỏi được ra tiếng mấy từ.
Bà ta không hiểu sao nữ nhi thân sinh của mình có thể làm ra chuyện như vậy.
Rõ ràng tất cả những gì nữ nhi thân sinh này có là do bà ta mang lại, nếu không có bà ta thì nữ nhi thân sinh chỉ có thể là một cô nương ở thôn Thủy Hương sống trong một gia đình nông gia.
Vì sao, vì sao. . . . . .
Cả người Tống Ngưng Quân run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, nàng ta nắm chặt con d.a.o ngắn, còn đ.â.m một lần nữa mạnh hơn vào vết trên n.g.ự.c Tôn thị.
Tôn thị đau đến trợn tròn hai mắt, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, bà ta trừng mắt nhìn Tống Ngưng Quân.
“Bà còn hỏi vì sao ư?” Tống Ngưng Quân vừa khóc vừa cười đáp lại, bộ dáng điên cuồng, “Bà tráo đổi ta với huyết mạch phủ Quốc Công, lúc đó bà nên tuyệt tình một chút trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t huyết mạch phủ Quốc Công đi, nhưng mọi thứ lại biến thành hiện tại làm cho ta tiến thoái lưỡng nan, còn cả các người nữa, vì sao lại đến kinh thành, không phải các người nói ta không chừng còn bị cái người môn hộ nghèo túng kia từ hôn sao, đều là các người làm hại, các người trơ mắt nhìn ta tiến thoái lưỡng nan, các người lại còn bức bách ta như thế, nếu các người ở lại kinh thành thì ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người, bà ngàn sai vạn sai khi đã lấy chuyện năm đó ra để uy h.i.ế.p ta, không nên si tâm vọng tưởng ở lại kinh thành. . . . . . Ta hận, ta hận bà, vì sao ta lại sinh ra từ trong bụng bà, bà không phải mẫu thân của ta, ta chỉ có một mẫu thân. . . . . .”
Tôn thị phát ra những tiếng rên rỉ, bà ta oán hận trừng mắt Tống Ngưng Quân.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà ta có một tia hối hận, nếu lúc trước không tráo đổi đứa nhỏ, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-187.html.]
Bà ta cùng bọn nhỏ sống ở thôn Thủy Hương, bà ta cũng không bị phú quý làm mờ mắt, tuy có khắc khẩu, nhưng sẽ yên lặng, đợi đến lúc các con lớn, nữ nhi gả ra ngoài, nhi tử cưới vợ chung sống, bà ta sẽ sống cùng tôn tử đến già, vì sao lại biến thành như bây giờ?
Nhưng Tôn thị hiểu rất rõ, nhưng … nếu bà ta có một cơ hội nữa, bà ta vẫn sẽ tráo đổi đứa nhỏ.
Từ trong tâm bà ta đã là một người ích kỷ, cũng thật buồn cười, lúc trước bà ta nghĩ muốn dìm c.h.ế.t Xu Xu, hiện tại nữ nhi thân sinh lại đ.â.m c.h.ế.t bà ta.
Tôn thị gắt gao trừng mắt Tống Ngưng Quân, dùng hết khí lực cuối cùng nói: “Tống Ngưng Quân, ngươi đ.â.m c.h.ế.t ta, sẽ gặp báo ứng, ngươi cũng giống ta, vẫn mãi là con người lòng dạ hiểm độc tha hóa, ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không bằng Xu Xu, nàng mới là huyết mạch thật sự phủ Quốc Công, thiên chi kiêu nữ, kết cục của ta chính là kết cục của ngươi!”
“A!” Tống Ngưng Quân cúi đầu kêu một tiếng, cầm con d.a.o ngắn trong tay đ.â.m mạnh một lần nữa.
Hai mắt Tôn thị trợn lên, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Tống Ngưng Quân đột nhiên buông hai tay, lui về phía sau hai bước, mặt nàng ta trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, trong miệng hít thở từng ngụm lớn.
Nàng ta, nàng ta g.i.ế.c người, còn là g.i.ế.c người đã sinh hạ mình.
Tống Ngưng Quân ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc rống, cả người kịch liệt run rẩy, nàng ta g.i.ế.c người, g.i.ế.c người. . . . . .
Không biết nàng ta khóc trong bao lâu, Tống Ngưng Quân lau nước mắt, chuyện đã làm nàng ta không thể hối hận, không thể để người Trần gia cất bước, nàng ta thà sống những ngày yên lặng, vì chính bản thân nên nàng ta không thể để người Trần gia ở lại kinh thành, huống chi Tôn thị còn cất giấu một bí mật lớn như vậy, vạn nhất bị người ta biết được người gặp chuyện không hay cũng là nàng ta.
Chỉ cần Tôn thị chết, hai huynh đệ Trần gia cũng sẽ không ở lại kinh thành.
Tống Ngưng Quân từ từ chống vào bàn đứng dậy, nàng ta bình tĩnh lại, mở hộp gấm ra, lấy hai bình sứ bên trong ra, mở nắp ra đã thấy một mùi hương gay mũi.