Suối Tiên Trong Mơ - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-01-05 22:02:34
Lượt xem: 37
Vậy mà lại để ý Xu Xu, còn thừa dịp đêm trước khi rời kinh cột thứ này vào cổ tay Xu Xu, đương nhiên ông biết thẻ bài này là món gì chứ.
Chỗ Thục vương có một khối yêu bài to, cùng được điêu khắc từ một chất liệu giống với khối xinh xắn của Xu Xu, hình dáng cũng giống như vậy, có thể điều khiển được thân binh của Thục vương, ám vệ trong phủ, hơn nữa trong võ lâm Liễm Chi có địa vị siêu phàm, thẻ bài này dù là người của Thục vương hay người trong võ lâm thấy, đều như nhìn thấy Thục vương, có thể nghe theo lệnh của chủ nhân thẻ bài.
Ngay cả thẻ bài này mà Liễm Chi cũng cho Xu Xu, có thể thấy được không phải Xu Xu thì không thể là ai khác, cho dù hiện tại không yêu cầu Thánh Thượng ban hôn thì Xu Xu cũng không trốn thoát được lòng bàn tay Liễm Chi.
Lão gia tử hiểu rất rõ tên đồ nhi này, bị hắn nhìn trúng, dù là người hay vật đều không thể nào trốn thoát được.
Liễm Chi đối với Xu Xu chính là không thể không có.
Lão gia tử cũng không biết kết quả là tốt hay là xấu.
Thôi, chỉ có thể giả vờ như không biết gì, vận mệnh sau này của hai đứa bé này thế nào, cũng không phải chuyện ông có thể quản được.
Xu Xu muốn hỏi lão gia tử một chút xem vòng tay này có thể tháo ra được hay không, cuối cùng lại nhớ đến một cú đá vào mặt Thục vương kia, nàng xấu hổ và giận dữ, lời vừa đến miệng lại không làm sao hỏi thành câu được.
Cuối cùng ăn cơm xong ỉu xìu về phủ Quốc Công.
Đêm hôm nay đối với công tử và cô nương chi thứ hai phủ Quốc Công chắc chắn là một đêm không bình thường.
… …
Hôm nay xem Trạng Nguyên dạo phố xong, Tống Ngưng Quân liền đến phố Bắc tìm Tôn thị.
Tất cả mọi người đều chạy đến xem Trạng Nguyên, con hẻm này lại càng yên lặng.
Tống Ngưng Quân gõ cửa trước, Tôn thị ra mở cửa, bà ta thấy nữ nhi vẫn rất vui mừng, cười đến mức xuất hiện cả nếp nhăn, nói: “Quân nhi của ta đến rồi, chính là tiền hồi môn sao?”
“Uhm.” Tống Ngưng Quân nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Vào trong nhà, Tôn thị vội vàng rót cho Tống Ngưng Quân chén trà, Tống Ngưng Quân ngắm nhìn bốn phía, hỏi: “Bảo Nhi đâu?”
Tôn thị cười nói: “Ta cho nó vài chục đồng, nó cùng với Hoa Nhi tỷ bên cạnh nhà chạy đi xem Trạng Nguyên dạo phố rồi, e là chưa về ngay được đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-186.html.]
Tống Ngưng Quân nói: “Sao bà không đi xem Trạng Nguyên dạo phố, dù sao thì cũng ba năm mới có một lần.” Nàng ta không ngờ Trần Bảo nhi cũng không có ở nhà, thực sự là cơ hội tốt.
“Cũng không phải con ta đậu trạng nguyên, có gì hay mà xem chứ.” Tôn thị không cho là đúng, bà ta chẳng muốn đi nhìn người khác nở mày nở mặt, nếu là nhi tử bà ta đỗ thì chắc chắn bà ta sẽ vô cùng vui vẻ chạy đi xem.
Tống Ngưng Quân nhíu mày: “Các huynh trưởng vẫn chưa về sao?”
Tôn thị ngại ngùng, đáp: “Bọn nó đi vài ngày mới về một lần, haiz, Quân nhi à, ta biết lại lấy tiền của con nữa cũng làm khó cho con, nhưng nương cũng không còn cách nào khác, ai bảo đó là huynh trưởng của con, con phải suy nghĩ cho bọn nó, sau này bọn nó trụ được trong kinh thành, con cũng sẽ có huynh đệ che chở, con yên tâm, có được tiền hồi môn này, sau này nương sẽ không tìm con nữa đâu.”
Tống Ngưng Quân nghe nói như vậy liền cười rất kỳ lạ.
“Quân nhi con uống trà đi, đây là trà ngon ta cố ý đi mua đấy.” Tôn thị đưa trà ngon đã ngâm sẵn vào tay Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân tránh đi, nói: “Không cần.”
Đôi mắt Tôn thị chuyển động, nói: “Quân nhi, vậy, vậy con gom tiền…”
Tống Ngưng Quân lại lộ ra nụ cười kỳ lạ kia, chỉ tiếc Tôn thị không nhìn thấy, có lẽ bà ta cũng không ngờ nữ nhi thân sinh của mình lại có một tâm địa độc ác đến thế.
“Bà đi đóng cửa viện lại đi đã.” Sắc mặt Tống Ngưng Quân không hề thay đổi nói: “Chỉ sợ hàng xóm bất ngờ xông vào, nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy sẽ nổi lòng tham, cẩn thận vẫn hơn.”
“Được được được.” Tôn thị vui tươi hớn hở đi đóng cửa.
Bà ta đóng cửa viện, lại quay về đóng cửa phòng lại, cũng đóng lại hoàn toàn con đường sống của mình.
Tôn thị đóng xong cửa viện cửa phòng vào đến trong nhà, thấy Tống Ngưng Quân vẫn ngồi bất động ở đó.
Bà ta đi đến bên cạnh Tống Ngưng Quân thúc giục nói: “Mau đưa ngân phiếu cho ta đi, ta tranh thủ thời gian về quê một chuyến, chuộc phụ thân con ra.”
Tống Ngưng Quân không động đậy, sau một lúc ánh mắt nàng ta rơi vào người Tôn thị, nói: “Bà đã suy nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn muốn định cư ở kinh thành sao?”
“Sao hả, con muốn đổi ý à?” Tôn thị có chút nóng nảy: “Mấy ngày trước không phải nói là được, con đã đồng ý rồi, dù sao cũng không thể lừa gạt ta.”
Tống Ngưng Quân cười thành tiếng, giọng cười khàn khàn, nàng ta nói: “Không lừa bà đâu.” Nàng ta chậm rãi lấy một hộp gấm nhỏ từ trong ống tay áo ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn thị: “Bà tự qua xem hộp gấm này có bao nhiêu ngân phiếu đi.”