Suối Tiên Trong Mơ - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-01-05 22:02:24
Lượt xem: 39
Trên người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa mặc quần áo có kim hoa khác nhau, cho nên liếc mắt một cái có thể nhận ra được.
“Là Nhị ca ta.” Xu Xu cũng cười khanh khách vịn mép cửa sổ, đợi Tống Ngọc Cẩn cưỡi ngựa đến gần, nàng vươn tay ra cố gắng vẫy vẫy, mặt cười mày cong cong, gọi: “Nhị ca!”
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người trên ngựa đều nhìn lên cửa sổ trên lầu.
Đi đầu tiên là Tần Yến Đường, hắn ta ngẩng đầu nhìn lền, tầm mắt nhìn thấy thiếu nữ đã giúp hắn giải vây nửa năm trước.
Nàng thanh tú như đóa hoa sen hé nở trên mặt nước, mặt mày cong cong, giơ cánh tay vẫy vẫy, ống tay áo rộng lùng thùng dồn xuống khuỷu tay, để lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng sáng như ngọc, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng màu đen, càng tôn lên làn da trắng tuyết.
Ánh mắt Tần Yến Đường khóa chặt trên người thiếu nữ.
Cho đến lúc đi qua, hắn ta mới thu hồi ánh mắt, mắt nhìn phía trước, toàn bộ suy nghĩ trong lòng đều liên quan đến thiếu nữ kia.
Tống Ngọc Cẩn cũng nhìn thấy Xu Xu, mặt hắn tươi cười, càng làm cho các cô nương phụ nhân xung quanh thét chói tai.
Còn có vài cô nương cầm hoa tươi trong tay đều ném mạnh về phía hắn, Tống Ngọc Cẩn bất đắc dĩ đỡ lấy.
Làm cho Xu Xu cũng cười thành tiếng, không thể giấu hết vui mừng trong lòng nàng, nếu không phải đang ở nơi đông người thì nàng muốn ôm bạn tốt quay vài vòng rồi hét lên thật to.
Đợi lúc Trạng Nguyên dạo phố qua rồi, mọi người mới từ từ tản ra.
Xu Xu vô cùng vui vẻ, theo hai khuê hữu ăn cơm xong, cũng đi đến Đức Thiện Đường một chuyến.
Thực tế không chỉ Xu Xu đến xem Trạng Nguyên dạo phố, mà các cô nương khác của phủ Quốc Công cũng đều ra ngoài xem.
Tống Ngưng Quân cũng có mặt, lúc nàng ta ở trong đám người, thấy Trạng Nguyên dẫn đầu, liền chấn động cả người.
Đây là Trạng Nguyên sao? Giống hệt thiếu niên bị nhục mạ ở khách điếm Đồng Phúc trong giấc mơ của nàng ta.
Thì ra nàng ta bị cướp đi một cơ duyên như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-185.html.]
Tống Ngưng Quân nghĩ đến việc này, càng oán hận Xu Xu, nếu không có nàng thì nàng ta vẫn là Nhị cô nương được sủng ái nhất phủ Quốc Công, nàng ta sẽ giúp Trạng Nguyên, vị hôn phu cũng có thể tự mình lựa chọn, chứ không phải rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Tống Ngưng Quân nhìn Trạng Nguyên cưỡi con ngựa cao to dần rời đi, nàng ta nhanh chóng che mặt lại, rồi biến mất trong đám người, hiện giờ nàng ta còn có việc cần làm.
Xu Xu biết buổi tối Nhị ca còn phải tham dự quỳnh lâm yến, e là khuya mới về nhà.
Nàng liền đến Đức Thiện Đường bắt mạch cứu người.
Vào giờ thân, Tiểu Sơn bên Chu Tử Ông qua tìm Xu Xu, nói là lão gia tử mời nàng qua đó một chuyến.
Xu Xu có được một bộ chưởng pháp của Chu Tử Ông, tự giác xem lão gia tử như một nửa sư phụ của mình nên liền đi theo Tiểu Sơn qua chỗ lão gia tử một chuyến.
Thực ra lão gia tử cũng không có chuyện gì, ông chỉ muốn Xu Xu ngồi chơi với ông, trước đây không cảm thấy cô quạnh bao nhiêu, nhưng Liễm Chi đi rồi ông cũng có chút buồn chán.
Không biết sao ông lại thích Xu Xu bồi ông, chỉ là cùng ông trò chuyện cùng ông ăn cơm thôi ông cũng thấy rất vui.
Chu Tử Ông thật sự không tìm ra lý do, chỉ chỉ một chậu hoa xuân lan đã rụng gần hết chỉ còn một chiếc lá trên giàn trồng hoa, nói: “Xu Xu mau đến giúp ta xem bồn Xuân Lan này đi, lá đều đã vàng rụng hết rồi.”
“Gia gia.” Xu Xu bất đắc dĩ, nói: “Hôm nay trời nắng to, có phải ngài phơi nắng hơi lâu rồi không, người thử tưới cho ít nước rồi đặt vào trong chỗ râm mát xem sao.”
Chu lão gia tử cuồng hoa cỏ, làm sao có thể không biết chăm sóc hoa cỏ, Xu Xu hiểu lão nhân gia chỉ là muốn đòi người bồi mình thôi.
Hai người vây quanh bồn hoa nói chuyện một lát, Tiểu Sơn nhanh chóng chuẩn bị xong cơm chiều, Xu Xu ở lại bên lão gia tử dùng cơm chiều.
Vẫn ngồi trong sân ăn, bầu trời quang đãng, cùng với hoa cỏ sinh sôi xanh mát, hòa trong tiếng côn trùng kêu, tạo nên mùi vị rất khác biệt.
Lúc hai người ăn cơm, Chu lão gia tử nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay Xu Xu, trong lòng cả kinh, hỏi: “Xu Xu, chiếc vòng trên cỏ tay cháu là Liễm Chi tặng sao?”
Nhắc đến cái này, Xu Xu không biết nói gì khác chỉ dạ, trên mặt tức giận hai má lại hồng hồng, không dám nhìn lão gia tử.
Thấy dáng vẻ này của Xu Xu, trong lòng lão gia tử liền hồi hộp, chẳng lẽ đêm hôm kia trước khi rời kinh đứa bé Liễm Chi này đã chạy đến khuê phòng cô nương người ta tặng thứ này sao?
Lão gia tử âm thầm thở dài, không biết nên nói gì về tên đồ nhi tính tình quái gở lạnh lùng này.