Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:34:07
Lượt xem: 29

Tiếng gọi đã làm cho không ít người trong hoa viên nhìn về phía nàng ấy.

“Châu Châu, ngươi tới xem muội muội ngươi làm sao đi.” Xu Xu nói vậy.

“Ta tới đó xem trước.” Phương Châu Châu vội vàng xách váy đi tới hướng núi giả.

Chờ Phương Châu Châu rời đi, Xu Xu nói với Hà Tư Dư. “Các ngươi có chuyện gì?” Nhìn thấy Hà Tư Dư cười với nàng một cách quái dị, sắc mặt Xu Xu khẽ biến, đang muốn rời đi, Hà Tư Tư lại đột nhiên đẩy nàng một cái, hiển nhiên là dùng toàn bộ khí lực, trong lòng Xu Xu đã có phòng bị, thêm chuyện nàng dùng cam lộ, tai thính mắt tinh, tay mắt lanh lẹ, động tác của Hà Tư Dư chậm như vậy, nàng cũng dễ dàng tránh né, ngược lại Hà Tư Dư đẩy không được nên đã ngã thẳng lên chậu mẫu đơn màu mận chín.

Choang một tiếng, chậu hoa rơi trên mặt đất, bông hoa diễm lệ bên trong đã rơi tan nát trên đất, đóa hoa cô độc nằm trên đất, bùn đất trong chậu hoa rơi đầy xung quanh, cả rễ cây cũng bị bật ra.

Phương Châu Châu đi tới sau núi giả, thấy xiêm y của thứ muội ướt một mảng, còn là ở trước ngực, nàng ấy đau đầu nói: “Trên người muội xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai mắt Phương San San lệ đẫm lưng tròng nhìn tỷ tỷ: “Vừa rồi Hà Tư Dư cầm chén trà đi qua, bỗng nhiên đụng phải muội, cả chén trà nhỏ đổ vào người muội, tỷ tỷ, muội phải làm sao đây, nơi này phủ công chúa, nếu cứ như vậy đi ra ngoài chẳng phải là mất hết thể diện sao.” Nàng ta tìm một vòng không thấy Tiết thị, chỉ nhìn thấy tỷ tỷ để cầu cứu, trong đầu nàng ta còn đang âm thầm mắng chửi Hà Tư Dư cẩu huyết ngập đầu, cũng không biết là mắt mũi để đi đâu mà lăng xăng chạy lại chỗ nàng ta, sau đó còn thản nhiên bước đi.

Nghe nói đến Hà Tư Dư, Phương Châu Châu cảm thấy quái dị, bỗng nhiên nhớ tới Xu Xu, sắc mặt nàng ta thay đổi, đang định xoay người đi tìm Xu Xu, lại chợt nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ loảng choảng ở bên kia.

Phương Châu Châu quay đầu lại, thấy Hà Tư Dư chật vật ngã xuống đất, bồn hoa kia cũng bị nàng ta đè nát.

“Muội, muội trốn ở chỗ này trước đã, ta qua đó xem có chuyện gì không rồi quay lại.” Phương Châu Châu bất chấp thứ muội, xoay người qua bên Xu Xu. Hóa ra là Hà Tư Dư này có chủ ý, nàng ta làm sao có thể thật sự xin lỗi các nàng, Xu Xu không có việc gì chứ?

Xu Xu đứng tại chỗ trấn định nhìn Hà Tư Dư.

Hà Tư Dư nằm trên mặt ấy, bàn tay khuỷa tay đều đau, nàng ta nhìn bồn mẫu đơn ngụy tử bên cạnh, đầu óc ong ong, sắc mặt có chút trắng bệch.

Hà Tư Dư nhanh chóng phản ứng lại, nàng ta khóc đến hỏng mất, “Tống Ngưng Xu, ta với ngươi có cừu oán gì, ngươi lại muốn đẩy ta như vậy, ngươi chính là cố ý, ngươi đây là cố ý hại c.h.ế.t ta!”

Nhóm quý nhân bên cạnh nghe thấy tiếng bồn hoa vỡ đều quay đầu nhìn lại đây.

Lúc này nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, rồi nghe thấy tiếng Hà Tư Dư nói nên sắc mặt đều thay đổi.

Tất cả mọi người đều biết công chúa thích bồn hoa này như thế nào, hoa mẫu đơn như ‘hoàng hậu’, chỉ sợ là kinh thành này cũng chưa có mấy bồn, phủ công chúa còn sót lại đúng một chậu, rất khó trồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-132.html.]

Lại vừa thấy, Tam cô nương Tống gia đẩy người, người còn ngã lên bồn ngụy tử kia, buổi sáng vừa mới khen nàng lợi hại mà bây giờ đã lỗ mãng như vậy.

Phương Châu Châu đi tới bên cạnh Xu Xu, nàng ấy nhìn Hà Tư Dư trên mặt đất, lo lắng hỏi Xu Xu, “Xu Xu, ngươi không sao chứ.”

Xu Xu lắc đầu, nàng không sao, nhưng bồn ngụy tử này thì có chút đáng tiếc.

“Tống Tam cô nương này sao lại thế? Đây chính là Ngụy Tử, trời ạ, như thế này sợ là công chúa sẽ….”

“Cũng không phải là, tan vỡ hết rồi, ai . . . . .”

“Đều đã tan nát hết rồi, thật đáng tiếc. . . . . .”

“Thật sự là Tống Tam cô nương đẩy người sao? Có chút quá phận rồi.”

Mấy người chung quanh đều bàn tán, Phương Châu Châu che chở Xu Xu lớn tiếng nói: “Xu Xu không đẩy nàng ta.” Nàng ấy tin tưởng Xu Xu.

Xu Xu cũng ngẩng đầu nói: “Là nàng ta muốn hãm hại ta, ta né được, còn nàng ta không kịp phản ứng mới ngã lên bồn hoa.”

Hà Tư Dư khóc lớn, lạnh run, “Chính là ngươi đẩy ra, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi, lúc trước ở phủ Thành Nghị hầu là ta không tốt, không nên cười ngươi, nhưng ngươi không chỉ không tha thứ ta, còn hãm hại ta như vậy . . . . ” Đầu óc nàng ta cũng lợi hại, nhưng vẫn có sợ hãi, đây chính là hoa công chúa thích nhất, cho dù nàng ta đến c.h.ế.t cũng không thừa nhận, nhưng rốt cuộc vẫn là nàng ta ngã lên.

Mọi người nhất thời không biết nên tin tưởng ai.

“Không tin các người hỏi Thi Thục. . . .” Hà Tư Dư khóc nói.

Lâm Thi Thục cũng sợ tới phát run, vành mắt đỏ lên nói, “Chính là Tam cô nương Tống gia đột nhiên đẩy Hà Tư Dư, là Tam cô nương Tống gia muốn hại người . . . . .”

“Thật hay là giả đây, có chút hơi quá đáng rồi.”

“Không biết được, ai biết được người nào nói thật người nào nói dối.”

“Các ngươi đừng quá đáng!” Phương Châu Châu tức giận, cũng oán chính mình không nhìn rõ bộ mặt thật của hai người này, còn hãm hãi Xu Xu như vậy, kết quả là tự hại mình, cuối cùng còn không chịu thừa nhận, không nên đổ lên đầu Xu Xu.

Loading...