Suối Tiên Trong Mơ - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-12-30 17:45:50
Lượt xem: 28
Xu Xu bất đắc dĩ, đưa tay cầm lấy hoa đăng, nói tiếng cám ơn.
Thục Vương cố ý thay đổi giọng nói, mọi người Phủ Định Quốc Công bên cạnh nghe không ra, chỉ cho rằng vị công tử kia thấy Xu Xu trắng trẻo xinh đẹp đáng yêu nên mới tặng hoa đăng cho nàng.
Hơn nữa ở chợ hoa đăng năm mới, nếu người xa lạ tặng hoa đăng đều có thể nhận.
Cũng xem như một truyền thống tương đối đặc biệt, nghe nói là để tưởng nhớ lập quốc, tổ dữ thái, tổ nguyên hậu, hai người quen biết nhau trong chợ hoa đăng đêm ba mươi tết.
Thục Vương điện hạ xem như người xa lạ liền rời đi.
Không hề có lấy một câu dư thừa nào.
Xu Xu cũng bất đắc dĩ, xách hoa đăng mèo nhỏ tiếp tục cùng mọi người đi dạo.
Nàng có một cái hoa đăng là đủ rồi, còn những câu đố hoa đăng khác cũng không tham gia vào, nhưng mấy muội muội chơi đùa vô cùng vui vẻ, trong tay mỗi người đều cầm theo hai hoa đăng.
Lục cô nương Tống Ngưng Dao chơi vui nhất, trên người đều đã thấm ướt mồ hôi, nha hoàn đuổi theo sau tiểu cô nương bảo nàng ấy đừng nên chạy quá nhanh.
Xu Xu xách theo hoa đăng đôi mắt cong cong theo phía sau.
Cách đó không xa chợt thấy ánh lửa bốc lên, sau đó còn có đoàn người phát ra tiếng kêu the thé: “Hỏa hoạn, hỏa hoạn, mau tránh ra.”
Đám người vội vàng chạy về, vốn chen chúc không được, lại đồng thời nhiều người như vậy xô đẩy, chật như nêm cối mà lại càng chen lách nhau, thân thể Xu Xu vốn nhỏ nhắn, hoàn toàn bị đám người chen chúc nhau cách xa dần người Tống gia, Xu Xu cuống quít hô lên vài tiếng: “Đại tỷ, Đại huynh, Nhị ca…”
Đáng tiếc bên tai tất cả đều là tiếng thét chói tai và tiếng khóc, nhanh chóng lấn át tiếng Xu Xu gọi.
Xu Xu có chút sốt ruột, hơn nữa lại toàn là người lớn ôm hài tử, Xu Xu còn bị giẫm lên vài phát, đau đến mức đôi mắt đã nổi lên tầng hơi nước.
Lúc này Xu Xu mới nhớ ra, kiếp trước vào đêm 30 nàng không có đến chợ đêm, nàng đã sớm nằm ngủ, ngày hôm sau dậy mới nghe nha hoàn nói là hôm qua chợ hoa đăng bị hỏa hoạn, may mà tất cả mọi người không việc gì. Xu Xu bỗng nhiên lại nhớ đến kiếp trước và kiếp này Tống Ngưng Quân đều không đến chợ hoa đăng, có phải nàng ta đã sớm biết tối nay sẽ xảy ra hỏa hoạn hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/suoi-tien-trong-mo/chuong-117.html.]
Lúc này ngọn lửa đang hừng hực trước mặt, Xu Xu mới nhớ lại chuyện này, bây giờ cũng không nghĩ nhiều về nó nữa, nàng theo đám người chạy ra ngoài.
Xu Xu không tìm được người nhà, có chút lo lắng, lại sắp sửa ngã trên mặt đất vì bị đám người chen lách, mặt biến sắc.
Ở nơi này mà ngã sấp xuống thì kết cục sẽ bị đoàn người dẫm đến chết.
Nhưng đột nhiên liền ngã vào một lồng n.g.ự.c rộng lớn, có chút cứng rắn, bả vai Xu Xu vừa va vào đã hơi đau.
Lại còn truyền đến một mùi hương của chuỗi hạt tràng trầm hương quen thuộc, người phía sau là Thục Vương.
Thục Vương đỡ lấy eo Xu Xu, thân hình mềm mại dính sát vào người hắn, hắn cũng không có bất cứ cảm giác ghê tởm nào, ngược lại từ từ dâng lên một cỗ khô nóng.
Là cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua.
“Đừng sợ.” Hắn nói.
Cánh tay hắn dùng lực ôm lấy eo Xu Xu, vận nội công, mũi chân điểm nhẹ, liền bay ra khỏi đám người, đạp trên một cây cột bên cạnh, tìm được điểm mượn lực, nhanh chóng đưa Xu Xu ra khỏi đám người, đi đến một ngõ nhỏ hẻo lánh gần nhất.
Bộ dáng Xu Xu có chút chật vật, vừa rồi bởi vì bay trên không nên khẩn trương nắm chặt vạt áo Thục Vương.
Mặt nạ trên mặt hơi nghiêng, lại vì vừa rồi luống cuống tay chân, búi tóc móc vào một góc mặt nạ.
Nàng đứng vững bước chân, vội vàng gỡ búi tóc, lại không biết sợi tóc quấn quanh thế nào, càng gấp lại càng không gỡ ra được.
Thục Vương cúi đầu nhìn nàng gỡ một lúc lâu, chậm rãi nói: “Để ta giúp.”
Xu Xu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể buông ra, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, sau đó cúi thấp đầu chờ Thục Vương gỡ giúp nàng.
Sợi tóc móc trên mặt nạ nhanh chóng được gỡ ra.